Chúng tôi quay đầu lại, thì ra người lên tiếng chính là Khổng Tước kẻ vẫn luôn ở bên bảo vệ Điêu gia.
Là một trong “Tứ Thánh Sa Môn”, tôi biết rõ: Lạc Đà giỏi sinh tồn nơi hoang mạc, Sa Hồ tinh thông mưu kế, Ô Nha dường như là người chăm sóc cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, chỉ có Khổng Tước là từ đầu đến giờ chưa từng ra tay một lần.
Nhưng đã có thể trở thành cánh tay trái phải của Điêu gia, sao có thể là hạng tầm thường được? Điêu gia lúc này cười lạnh: “Ta suýt quên mất ngươi rồi… Đi đi.”
Khổng Tước mặc bộ lụa mỏng màu đỏ, mỗi bước nàng đi thân hình uyển chuyển, làn váy lay động khiến vóc dáng mảnh mai, vòng eo trắng ngần lộ ra mơ hồ khiến người ta khó mà dời mắt.
Dù hơn nửa khuôn mặt bị mạng che phủ, chỉ cần nhìn đôi mắt đào hoa long lanh nước cũng biết nàng là một mỹ nhân hiếm thấy. Khổng Tước uốn người tiến tới mép bãi cát vàng, dáng điệu kiều diễm như chim xòe đuôi, rồi rút sợi dây thừng quấn sau lưng, khẽ vung ra.
Lạ ở chỗ, đó vốn chỉ là một sợi dây gai mềm yếu, nhưng khi được nàng truyền nội lực vào, nó lại căng thẳng như một ngọn thương đ.â.m thẳng về phía trước!
Đầu dây còn có một cái thòng lọng linh hoạt, chỉ nhẹ nhàng móc một cái, tượng Cẩn-na-la liền bị kéo gọn gàng về phía nàng. Tất cả diễn ra chỉ trong chớp mắt như một màn ảo thuật thần kỳ. Tượng đất đã nằm yên trong tay Khổng Tước.
Tôi nhìn cảnh ấy sững sờ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803530/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.