Sau vụ việc đó, tiếng cười nói trong đoàn ít hẳn đi. Ai nấy đều căng thẳng cảnh giác, ngay cả khi ăn cũng chỉ dám dùng lương khô mang theo.
Ai biết được Warner có phát động thêm một vụ ám sát nữa hay không? Chiều hôm đó, khi mặt trời lặn sau dãy núi, tiếng còi tàu vang lên, chuyến tàu cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại ở ga Trương Dịch.
Vừa bước xuống tàu, đập vào mắt là khung cảnh hoang vu, rộng lớn mà tiêu điều. Ở nơi này, gió cát dày đặc đến mức không khí hít vào cũng như lẫn cả bụi cát li ti; cả bầu trời cũng nhuộm một màu vàng xám đục.
So với Bắc Bình, nơi đây rõ ràng lạc hậu hơn nhiều.
Không biết Điêu gia kiếm ở đâu ra một đống mặt nạ lớn, năm người bọn họ đều đeo những chiếc đầu to kỳ quái đi theo sau chúng tôi.
Đặc biệt là cái mặt nạ của Điêu gia lại là mặt của Tam Thái Tử Na Tra! Tưởng Vạn Lý và những người khác rõ ràng rất hiếu kỳ, lão Giang vừa định giới thiệu thân phận của Điêu gia thì bị ông ta ngăn lại:
“Chỗ này nguy hiểm, ra khỏi ga rồi nói tiếp.”
Bên ngoài nhà ga chỉ lác đác vài căn nhà tồi tàn, đừng nói ô tô, đến cả xe kéo cũng chẳng có. May mà Điêu gia có sắp xếp từ trước cho người chuẩn bị sẵn xe ngựa chờ ở đó.
Người đ.á.n.h xe là một gã đàn ông mặt vuông, mũi to, quấn khăn đỏ, trông thật thà chắc chắn. Điêu gia gọi hắn là “Sư Tử”.
Tôi và lão Giang ngồi cùng một xe; nhóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803513/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.