Tôi vừa xấu hổ vừa bối rối, còn A Nguyệt thì nghiến chặt răng, trong mắt như sắp bốc lửa.
Phía đối diện, Ngân Linh nở nụ cười nửa miệng, trong tay không biết từ khi nào đã xuất hiện một con trùng lông lá đang bò qua bò lại. Rõ ràng lời đó không phải do tôi nói, vậy mà ai nấy đều trừng mắt nhìn tôi, cứ như tôi mới là người đắc tội với cả thiên hạ.
Tôi khổ không nói nên lời, chỉ biết ngửa mặt than thở.
“Tiểu thư, cậu rể à?” – Giáo sư Tưởng Vạn Lý nhìn Nguyệt rồi lại nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Lão Giang khẽ ho khan, cố giữ vẻ đạo mạo của người cầm đầu đội Kỳ Lân: “Thực ra lần này đi cùng chúng ta còn có một vị cao nhân, ta vốn định chờ dịp thích hợp sẽ giới thiệu với mọi người, nay xem ra là lúc rồi.”
Nhưng khi lão Giang quay lại, sau lưng ông chẳng có ai đi theo cả.
“Giang tiên sinh, vị cao nhân kia đâu rồi?” – Tưởng Vạn Lý hỏi. Lão Giang lại ho khan một trận, vẻ ngượng ngùng:
“À… vị ấy không biết đã đi đâu mất, chỉ còn mấy người thuộc hạ, lát nữa ta sẽ giới thiệu sau.”
Ông ngồi xuống, vẻ hơi bối rối. Tôi thì nghĩ chắc Điêu gia xem thường mấy người này, không muốn ra mặt. Nhưng lão Giang lại lắc đầu:
“Không phải vậy, người thật sự không có ở đây. Ta đã tìm khắp cả toa, trừ đám Sa Hồ, chẳng thấy bóng dáng Điêu gia đâu cả.”
Sao lại thế? Điêu gia… mất tích rồi ư? Giáo sư Tưởng Vạn Lý dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803512/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.