Nhưng đáp án ấy, tôi không định hỏi. Phương trượng cũng chắc chắn sẽ không nói.
Ông chỉ khẽ nhấc tay trái, nhẹ nhàng cầm lấy vạt áo cà sa, tay phải làm một động tác mời:
“Thuyền đã chuẩn bị xong, xin chư vị cùng bần tăng đi lấy báu vật.”
Trong đám lau sậy ven bờ Hàn Đàm, quả nhiên có một chiếc thuyền gỗ nhỏ giấu kín.
Thuyền tuy nhỏ, nhưng vừa đủ chỗ cho tất cả chúng tôi. Sau khi lên thuyền, Lão Giang chủ động nói sẽ chèo.
Phương trượng mỉm cười cảm ơn, ai ngờ ông ta lại tiện tay ném mái chèo vào lòng tôi.
Hóa ra, việc tốt thì để ông ta nhận, còn việc cực thì để đồ đệ làm! Tôi trừng mắt liếc ông một cái, còn ông lại cười híp mắt, quay sang phương trượng mà nói:
“Ngài xem đệ tử tôi đó — tuy xấu xí, vô dụng, hay gây họa, nhưng được cái hiếu thuận.”
Thật là không biết xấu hổ!
Tôi tức giận nói: “Còn lắm mồm nữa là tôi chèo thuyền ra giữa hồ dìm c.h.ế.t cho xem.”
Ngân Linh và Hạ Lan Tuyết đều bật cười, chỉ có tôi là người khổ sở, phải gồng tay mà chèo thuyền.
May mà đầm không quá rộng, chẳng bao lâu chúng tôi đã đến gần pho tượng tiểu hòa thượng mặc áo cà sa màu trăng.
Phương trượng chắp tay, cung kính hành lễ trước tượng: “Tổ sư, người mà ngài chờ rốt cuộc cũng đã đến.”
Nói xong, ông làm một việc khiến tất cả đều sững sờ — Ông rút từ trong áo ra một chiếc chìa khóa đen bóng, cắm vào ổ khóa nơi chân pho tượng, rồi lần lượt mở ra chín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803503/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.