Lúc này, tôi hoàn toàn không biết nên nói gì nữa. Trong đầu chỉ quanh quẩn một câu:
“Là phúc thì không tránh được, là họa cũng chẳng thoát nổi… con mắt thứ ba nhất định sẽ mọc ra!”
Mà đó chính là điều khiến cả Trấn Sấm chúng tôi nghe thấy đã tái mặt — “nạn gặp số bốn”.
Ngân Linh lanh lợi thấy mọi người đều dán mắt nhìn tôi, cũng hiểu người mà phương trượng nói chính là tôi.
Cô nàng bước tới, hai tay túm lấy mặt tôi, chẳng để ý chút nào đến sức tay, cứ thế kéo qua kéo lại mấy lượt: “Ơ? Con mắt thứ ba đâu rồi, ở đâu thế?”
“Tránh ra!” — Hạ Lan Tuyết cau mày quát khẽ, ánh mắt sắc như d.a.o — “Ngươi là con gái chưa xuất giá, suốt ngày như thế thì còn ra thể thống gì? Đây là chốn Phật môn thanh tịnh đấy.”
Phương trượng có vẻ từng trải, chỉ khẽ niệm “A-di-đà Phật”, rồi nói:
“Người trẻ tuổi huyết khí dồi dào, có thể hiểu được. Chỉ là lần sau nên nhớ, nam nữ tách biệt…”
“Phương trượng nói phải.”
Hạ Lan Tuyết và Lão Giang liên tục gật đầu, còn mặt tôi cùng Ngân Linh thì đỏ bừng — Không phải vì hành động của cô ấy, mà bởi trái tim tôi đột nhiên đập loạn.
Nếu cô ấy cứ vô tư, hồn nhiên như thế này mãi, e rằng…
“Lý Kinh Lam, lớn chừng này rồi mà vẫn chẳng hiểu chuyện.” Lão Giang bất ngờ đá tôi một cước, như để nhắc nhở điều gì đó.
Cũng đúng, Ngân Linh có thể vô tư, nhưng tôi thì không được! Giữa tôi và người Miêu, mãi mãi có một ranh giới không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803502/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.