Vì vậy, mời được Điêu Gia tham gia mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của chuyến đi lần này!
Không thể chậm trễ, tối hôm đó chúng tôi đã đến địa bàn của khu tô giới Anh. Nơi đây tràn ngập hơi thở thương mại, hai bên đường là những tòa nhà mang đậm phong cách phương Tây: ngân hàng, tiệm phấn son, hiệu bạc, nhà hàng Tây...
Trên đỉnh tòa nhà cao nhất còn có một bức tượng thiên sứ trắng muốt dang rộng đôi tay, tựa như đang thuyết giáo, lại tựa như muốn ôm trọn toàn bộ phương Đông vào trong lòng bàn tay mình.
Trên đường, những chiếc xe kéo tay chạy qua chạy lại, xen lẫn cả xe điện chạy trên đường ray — cảnh tượng khiến chúng tôi không khỏi há hốc mồm. Ôi cái thứ chủ nghĩa tư bản đáng ghét này!
“Wa, sư phụ, lát nữa mình có thể đến nhà hàng kia ăn không? Thơm quá!” Ngân Linh thèm đến mức nước miếng sắp rớt xuống.
Hạ Lan Tuyết liếc nhìn cô bé, thầm nghĩ: chẳng phải mới ăn xong sao? Bà liền hỏi lão Giang xem có kế hoạch gì. Lão Giang đột nhiên liếc tôi, ánh mắt gian tà, nụ cười xấu xa hiện rõ. Tôi theo bản năng lùi lại một bước, nhưng ông ta lập tức vòng tay qua vai tôi, cười nói:
“Đồ đệ ngoan, đây là cơ hội ngàn năm có một, chẳng lẽ con không muốn xem thử nhà tù của bọn Tây thế nào à?”
“Không muốn!” Tôi dứt khoát từ chối.
Lão Giang tiếp lời: “Thế con không tò mò xem Điêu Gia trông ra sao ư?”
“Hắn đâu phải mỹ nhân, con nhìn hắn làm gì.”
Lão Giang bật cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803493/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.