Những ngày sau đó, tôi bỗng trở thành “thầy giáo” của Ban Ban. Tôi dạy hắn cách mặc quần áo, dạy hắn ăn uống, dạy hắn làm sao để hòa nhập với xã hội thời Dân Quốc. Nhưng đáng tiếc… tôi không phải người có năng khiếu dạy học, mà hắn cũng chẳng phải học trò ngoan.
“Này! Ăn thịt chín đi.”
“Đừng dùng tay bốc, mọi người trong nhà ăn đang nhìn kìa.”
“Làm ơn đấy, tôi vừa mới gia nhập Kỳ Lân, cậu muốn tôi ngày đầu tiên đã trở thành quái nhân à?”
Trước mặt tôi, Ban Ban lại đang cầm miếng thịt bò sống cướp được từ bếp, nhét vào miệng nhai rôm rốp khiến tôi đau cả đầu.
“U…” Ban aàn ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt nhìn tôi, không biết mình làm sai điều gì khiến tôi giận.
Khuôn mặt hắn mang nét đẹp hoang dã của một vùng xa xôi, làn da sau khi rời cổ mộ đã sạm đi, ánh lên màu nâu khỏe mạnh. Vì vừa ăn xong thịt sống, khóe môi hắn vẫn còn vương chút m.á.u tươi, trông vừa đáng sợ vừa… kỳ lạ.
Đôi mắt kia vốn âm u lạnh lẽo như mắt sói, nhưng khi nhìn tôi lại chứa đầy vẻ tội nghiệp và hoang mang, khiến cơn giận của tôi tan biến một nửa.
“Thôi được rồi, ăn thì ăn đi, miễn là không ăn người là được.”
Ban Ban dường như hiểu lời tôi, lại cầm thêm một miếng thịt sống c.ắ.n phập, còn nhe răng cười với tôi. Cái nụ cười đó khiến tôi nổi hết da gà. Xem ra, muốn biến vị Lang Soái nhà Thương này thành người hiện đại, còn xa lắm.
Lúc này, tôi thấy đầu bếp và mấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803477/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.