Chúng tôi nhìn nhau sững sờ, gần như không tin nổi rằng thứ mà bao lâu nay ai cũng mong chờ, mộ chủ thật sự lại xuất hiện ngay trước mắt.
“Đáng giá! Cả đời này coi như đáng giá rồi!”
Bạch Thủy, vị chuyên gia lịch sử vốn điềm tĩnh, giờ đây kích động đến mức suýt nhảy cẫng lên không giấu nổi niềm vui. Ông quay sang nhìn Lâm Kiến Nghiệp, rồi lại nhìn từng người trong đội, đôi mắt đã ươn ướt.
Tất cả gian khổ, hiểm nguy, thậm chí cả sự hi sinh suốt chặng đường vừa qua đến khoảnh khắc này đều trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Lỗ Bảo Bình khẽ thở dài, giọng nghẹn lại: “Nếu Hắc Mộc mà được thấy cảnh này… thì tốt biết bao.”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Cầu Tú Tú vội an ủi:
“Anh ấy sẽ thấy mà, nhất định sẽ thấy. Chúng ta chính là đôi mắt của anh ấy.”
Nếu Hắc Mộc biết được chúng tôi thật sự đã tìm thấy mộ chủ, chắc chắn anh sẽ không bao giờ hối hận vì quyết định xuống mộ năm ấy — dù có phải liều cả mạng, cũng là xứng đáng.
Lão Giang sợ trong mộ còn cơ quan, chủ động cùng Hạ Lan Tuyết đi đầu. Nhưng sắc mặt hai người đều rất kém — thương tích vẫn chưa hồi phục.
Bạch Thủy và Cầu Tú Tú biết vậy, liền bước lên phụ giúp, không muốn họ tiếp tục liều mình vì mọi người. Còn Trung đội trưởng Trương thì đã nạp đạn lại cho khẩu tiểu liên, sẵn sàng chiến đấu.
Ông vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803469/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.