“Ngân Linh, đừng có chuyện gì nhé! Xin cô đừng sao cả!”
Lúc này tôi hoàn toàn quên mất nguy hiểm của bản thân, cũng quên luôn việc Ngân Linh từng trêu chọc mình trước đó. Trong mắt tôi giờ chỉ còn lại gương mặt cô ấy với nụ cười mãn nguyện. Tiếng chuông nhỏ bên tai leng keng không dứt, khiến tim tôi cũng rung theo từng tiếng.
Ngay cả cái vẻ đanh đá, bướng bỉnh của cô ấy, giờ nhìn cũng thấy đáng yêu lạ thường.
Tôi hét tên cô ấy điên cuồng, vừa hét vừa thấy mình thật vô dụng — ngay cả cứu người cũng không làm nổi.
Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên! Sau đó là tiếng “xoẹt” — thanh Đao đen được rút ra, hàng loạt dây leo xanh bị c.h.é.m đứt ngay trước mắt tôi.
Tầm nhìn dần sáng rõ, trước mặt hiện ra nụ cười của Lão Giang: “Dám động vào đồ đệ của ta, tức là động vào Lão Giang này!”
Ông cầm thanh Đao đen bóng không biết được rèn từ thứ kim loại gì, trông cứ như vũ khí thần thánh. Mỗi nhát c.h.é.m của ông đều cắt phăng những dây leo đang quấn chặt quanh người tôi.
“Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!”
Tiếng dây leo đứt vang dồn dập. Tôi dần thở được, cố quay đầu nhìn về phía Ngân Linh.
Trên không trung, hàng loạt cổ trùng đang điên cuồng bay vòng vòng, liều mạng ngăn những dây leo đang tràn tới.
Hạ Lan Tuyết đứng chắn trước Ngân Linh —bà ấy m.á.u chảy ở khóe môi,một người một kiếm, như một bức tường không thể xuyên phá.
Khe hở vừa bị lưỡi hoa đỏ xé ra, giờ được Hạ Lan Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803468/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.