Ngay khoảnh khắc chiếc gương rơi xuống đất, người đàn bà trắng bệch trong đó lại chui ra ngoài!
Mái tóc dài xõa rũ, thân thể nghiêng ngả, nàng ta duỗi cánh tay lạnh lẽo như xác c.h.ế.t về phía tôi, đồng thời phát ra những tiếng “khúc khích, khúc khích” — âm thanh quái dị đến rợn người.
Tôi hoảng hốt hét lên gọi tên lão Giang, cầu cứu ông, nhưng vừa nãy còn đang ở bên cạnh, giờ đã chẳng thấy đâu như thể bốc hơi khỏi nhân gian.
Hạ Lan Tuyết, Ngân Linh Nhi, Lâm Kiến Nghiệp... cũng biến mất hết.
Cả hành lang trống rỗng, chỉ còn lại tôi và nữ vu kia đang từng chút bò tới gần!
Những cử động cứng đờ của tứ chi, tiếng cười quái gở chẳng khác nào lệ quỷ đòi mạng.
Tôi hổn hển quay đầu bỏ chạy, chỉ muốn thoát khỏi nơi đó. Nhưng kinh hoàng thay, càng chạy tôi càng thấy nhiều người đàn bà trắng bệch rơi “bịch bịch” xuống từ bích họa hai bên, cùng nhau trườn tới!
Đang lúc tôi hoảng loạn, bất ngờ một đôi tay lạnh như băng quàng chặt cổ tôi từ phía sau.
Tôi giật mình ngoảnh lại — trên vách tường sau lưng, lại có một nửa thân thể vu nữ chui ra! Nàng ta quấn lấy người tôi như rắn, khuôn mặt yêu mị kề sát bên, hơi thở lạnh buốt phả lên má.
Cảm giác băng giá như xuyên tận xương tủy khiến tim tôi lạnh cứng. Tôi dồn hết sức đạp mạnh, thoát ra được vài mét, nhưng khi nhìn lại con đường phía trước đã chật ních những vu nữ.
Họ vươn ra vô số cánh tay trắng toát vây kín lấy tôi. Tôi gào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803455/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.