Chỉ thấy làn khói trắng kia quanh quẩn một hồi, rồi như cảm ứng được điều gì đó, nó thực sự bay thẳng về hướng tây.
Hạ Lan Tuyết lặng lẽ bước theo sau làn khói, thân vận y phục đen bó sát, toát ra một vẻ kiêu ngạo mà lạnh lùng. Ngân Linh tung tăng chạy bên cạnh nàng, rõ ràng muốn hỏi điều gì, nhưng cuối cùng vẫn cố nén lại, lấy tay bịt miệng không dám lên tiếng.
Chúng tôi cũng đốt mấy ngọn đuốc, nối bước theo sau. Không lâu sau, trong bóng tối u ám của hố trời, một con đường nhỏ hẹp quanh co dần hiện ra.
Cuối con đường, một cánh cửa bằng ngọc trắng tinh khiết sừng sững đứng đó.
Điều kỳ lạ hơn là trên cánh cửa khắc một con chim sinh động như thật, đôi cánh dang rộng, như chỉ cần thêm một khắc nữa thôi là có thể lao ra khỏi cửa ngọc, bay thẳng lên tận chín tầng trời.
Con chim được tạc quá khéo, toát ra vẻ cao quý, linh động đến mức khiến người ta có cảm giác nó đang hít thở.
“Đây là nơi nào vậy?” trong đội có người hỏi, là giọng của Cầu Tú Tú. Cô nuốt nước bọt, nhìn làn khói trắng kia, khẽ run giọng: “Tại sao nó lại dẫn chúng ta đến đây?”
Tháp hương trên đèn sen vẫn chưa cháy hết, thế mà lửa đã tắt, làn khói cũng tan dần trong không trung.
Hạ Lan Tuyết không đáp. Lão Giang lên tiếng:
“Đã là hướng được đảo lưu hương chỉ dẫn, thì chắc chắn không sai đâu! Hơn nữa các người nhìn xem đó chẳng phải là Huyền Điểu, biểu tượng tín ngưỡng của nhà Thương sao?”
Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803454/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.