Khi máy bay, bay đến Florence – Ý. Caroline cuối cùng cũng không nhịn được mà bắt đầu càm ràm, chị ta lo lắng nói: "Em đã ngủ suốt một ngày rồi, em..."
Vương Nguyên bỏ đồ bịt mắt ở trên mắt mình ra, điều chỉnh lại ánh sáng bên ngoài cửa sổ một chút, lười biếng nói: "Chẳng phải chuyến đi này là để cho em nghỉ ngơi sao? Chị có thể đừng nhắc đến công việc nữa được không?"
"Chị không nhắc đến công việc? Nếu chị không nhắc đến cũng được, nhưng không phải là không có công việc chờ em." Caroline tức giận nói. Thật ra thì lời chị ta nói cũng có chút cường điệu hóa, dù sao thì với thân phận và vị trí hiện tại của Vương Nguyên, thì khó có chuyện gì có thể làm lung lay được cậu, và càng không thể bị phá hủy bởi những tin tức bên lề.
Nhưng chị ta đã là người diu dắt Vương Nguyên đi một quãng đường rất dài, từ lúc cậu tham gia công ty cho đến hiện tại. Nên chị ta rất thân với cậu, và chị ta vẫn luôn còn sợ hãi chuyện của bốn năm về trước.
"Ngày hôm đó em đã bị phóng viên chụp được ảnh ở sân bay. Sao bây giờ em không có chút nào lo lắng hết vậy hả? Còn có thể nhàn nhã nghỉ ngơi được sao?"
"Bị chụp được thì đã sao?" Đôi mắt Vương Nguyên trống rỗng, vẻ mặt như chẳng quan tâm nói: "Vậy thì cũng đúng lúc chẳng phải nên công khai luôn sao, chuyện em là một Omega, sao vậy? Không thể sao?"
Cậu vẫn còn rất đau nhức, sau một chuyến bay dài cảm giác khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-nguyen-tinh-yeu-vinh-vien-khong-mat-di/252453/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.