Vương Nguyên chưa từng có giấc ngủ nào mệt đến vậy, cứ như tối qua chạy marathon trong mơ, ngày mới vừa bắt đầu đã thấy xụi lơ hết cả người.
Vì vậy sáng sớm hôm nay Vương Tuấn Khải ở nhà ăn bắt gặp Vương Nguyên một mình ăn hết năm tô mì và một cây xúc xích.
“Sao ăn sáng nhiều thế?” Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm năm cái tô chồng lên nhau, tận mắt thấy Vương Nguyên đưa miếng xúc xích cuối cùng vào trong miệng.
“Mẹ tôi nói, bây giờ vẫn còn cao được, phải ăn sáng nhiều một chút.”
Vương Tuấn Khải bất ngờ không phản bác lại được, không thể làm gì khác hơn là giật giật khóe miệng chúc cậu có thể cao thêm, cuối cùng vẫn không quên chêm thêm một câu “Nhưng không thể vượt qua tôi”, Vương Nguyên bất mãn nói “Cắt”, về vấn đề chiều cao cậu không muốn nói nhiều với Vương Tuấn Khải, dù sao mình đang còn thấp hơn người ta cả nửa đầu, nói về đề tài này chẳng biết đâu mà lần.
“Đúng rồi, cuối tháng 10 tổ chức đại hội thể thao, chủ tịch hội học sinh nhờ tôi lập một đội cổ vũ.” Vương Nguyên vội vàng nói sang chuyện khác, “Người thì tôi đã tìm hết rồi, chị ấy còn nhờ tôi hỏi anh có thể tham gia cùng không.”
“Được đó!”
“Ồ… thế à.” Vương Tuấn Khải trả lời quá mãnh liệt quá quả quyết, nhưng trên kịch bản vốn đâu có viết như vậy! Căn cứ vào thái độ của chủ tịch hội học sinh, Vương Tuấn Khải không phải là loại hình quấn chặt lấy cũng không chịu đồng ý sao?
“Này… quốc khánh anh có về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-nguyen-song-huong-xam-luoc/212158/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.