“Nguyên ca cậu làm gì vậy?”
“Kêu hắn đi về đi chứ làm gì.” Vương Nguyên đang để chân trần muốn chạy ra ngoài, bị Lưu Chí Hoành kéo lại, “Nếu không chẳng lẽ mặc kệ hắn kêu cả một đêm à?”
“Ấy cậu làm thế làm gì?” Lưu Chí Hoành nhảy tới cửa chặn đường, “Cũng đã quyết định phủi sạch quan hệ với bọn họ, cần gì phải rước lấy chuyện này, cậu cứ để cho hắn kêu đi, mười một rưỡi đóng cổng, tôi cũng không tin hắn có thể ở ngoài cửa kêu cả một đêm.”
“Nhưng trời sắp mưa rồi…
“Người ta là Alpha dính chút mưa thì đã làm sao, Nguyên ca cậu đừng quan tâm vớ vẩn làm gì.”
Vương Nguyên bị nửa đẩy nửa kéo lại lần nữa nằm trên giường, ngoài kia vang lên tiếng sấm, Lưu Chí Hoành đã đóng cửa sổ lại, thanh âm Vương Tuấn Khải bị ngăn trở lại bên ngoài, Vương Nguyên lại cảm thấy từng tiếng đều có thể nghe thấy rõ ràng khác thường, mỗi một câu đều thống thiết vô cùng.
Đúng thế, Vương Tuấn Khải có ngốc cũng không thể ở ngoài kêu cả đêm được, chỉ bằng với tố chất thân thể hắn, dính chút xíu mưa thì là gì chứ? Tại sao mình phải lo lắng cho hắn làm gì?
“Gì chứ… Bảo anh ta kêu là đi kêu thật à… Có trẻ con không…” Vương Nguyên càng nghĩ càng thấy phiền, dứt khoát co người trùm chăn che đầu lại.
Kêu đi kêu đi! Tôi chả thèm lo lắng cho anh đâu!
Lưu Chí Hoành đang chơi điện thoại, chỉ nghe thấy Vương Nguyên từ trong đống chăn kia truyền đến một âm bé xíu “Hừ!”
Vương Nguyên cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-nguyen-song-huong-xam-luoc/212156/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.