Tôi bay qua bầu trời, không để lại dấu vết(*).
(*) Một câu trong bài thơ văn xuôi “Đom đóm” của Tagore năm 1926.
…
Ánh mắt đại vu sư chuyển sang Sách Mã: “Thi thể cô ta còn chôn dưới cột núi, tuy tôi không thể luyện hóa cô ta, ít nhất thi thể cô ta sẽ không trở ra làm hại người. Về phần linh hồn cô ta phải dựa vào cô. Tôi biết khi nãy cô đã làm cô ta bị thương, nhưng cô ta quá dữ tợn, dựa vào linh khí nơi này sẽ không trấn được cô ta, nên cần máu của cô, sự trong trắng của cô, linh huyết vu lực toàn thân và lấy thân tuẫn táng”.
Xuân Bán Vũ sợ đến sững sờ, nắm chặt tay Sách Mã theo bản năng: “Không được. Nếu như phải trả giá bằng tính mệnh của em, anh tuyệt đối không cho phép”.
“Nghe ông ta nói xong đã”. – Sách Mã rất trấn định.
Đại vu sư cất tiếng cười, sau đó ho khan vài cái, nhưng không thấy máu phun ra: “Nếu không thừa dịp này trừ nghiệt chướng kia, đợi cô ta khôi phục nguyên khí, sẽ làm hại nhân gian. Đến lúc đó người chết nhiều hơn, thân là vu nữ, còn là một vu nữ tốt, cô không thể chấp nhận chuyện này xảy ra đúng không? Mà khi đó, người yêu bé nhỏ của cô cũng sẽ vĩnh viễn rơi xuống địa ngục, không được siêu sinh. Đừng hỏi tôi có cách khác hay không, nếu có tôi cũng sẽ không thảm hại như vậy. Chỉ cần làm theo cách của tôi, qua trăm năm nữa, ác khí nghiệt chướng đã trừ, tìm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-san-hoang-tuyen/3230595/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.