Tượng thần đã đi xa hơn, phải soi đèn mới thấy bóng dáng của ông ta. Ông ta đang ở vị trí cách cửa vào hành lang khoảng chừng năm sáu mươi mét.
“Đi nhanh quá nhỉ?”- Xuân Thất thiếu khoanh tay đứng ở đó, trên mặt không rõ là vẻ khôi hài hay khiêu khích.
“Làm sao đây?” – cổ họng Hàn Băng rõ ràng đã thít chặt, cô hỏi.
“Thích đi thì đi thôi.” – Xuân Thất thiếu điềm nhiên như không.
“Nếu như ông ta đi đến khi hoàn toàn biến mất thì cũng chính là ngày chết củ chúng ta hả?” – Lý Đạo cũng hỏi.
“Có khả năng này.” – Xuân Thất thiếu gật đầu.
“Vậy chúng ta không làm gì cả à?” – hòa thượng Đàm căng thẳng.
“Nếu không thì anh đi nhé?” – một câu nói của Xuân Thất thiếu đã khiến hòa thượng Đàm á khẩu.
“Được, tiếp túc chờ.” – Lý Đạo cắn răng, tìm chỗ ngồi xuống.
“Tôi cũng chờ xem, dù sao tôi đi cùng chồng cũng không tiện thám hiểm” – chị Ngô rất dửng dưng.
“Nhưng mà... nhưng mà...” – ông Trương hoảng sợ túa mồ hôi lạnh.
Xuân Thất thiếu vỗ vai ông ta: “Ít nhất chúng ta có thể biết được một trăm mét đầu hành lang là thẳng. Mọi người nhìn đi, bóng lưng của sơn thần gia gia rất rõ ràng. Nếu như là cong, tầm mắt chúng ta không thể nào chẳng mảy may bị cản trở như vậy đúng không?”
Hàn Băng thở ra một hơi, không ngờ chỉ cần một điểm nhỏ nhặt như vậy mà Xuân Thất thiếu cũng có thể phân tích được nội dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-san-hoang-tuyen/3230559/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.