“Ông có ý gì?” – hòa thượng Đàm cau chặt mày, liếc về phía tượng thần, trong mắt hiện lên một tia sáng yếu ớt.
Ngày hôm qua, Lý Đạo còn lấy áo che tượng thần lại, kết quả là áo đây không thấy đâu. Chiếc áo không thể nào vô duyên vô cớ biến mất được, cho đến sáng nay không ai nhắc đến vấn đề này, nhưng không có nghĩa là mọi người quên béng đi mất. Ngược lại, chiếc áo kia giống như đang che lấp tâm tư mọi người, chẳng qua không ai nhắc đến thôi.
“Tôi đã nghe nói từng ngọn cây, cọng cỏ trong khách sạn đều được bày trí theo quy tắc, không được làm loạn, nhất là tượng sơn thần trấn thủ ở đây. Người dân chúng tôi có truyền thuyết, gần suối Hoàng Kim âm khí nặng, dáng núi như dao, còn phạm vào hung sát, rất xui xẻo. Nếu vị trí tượng thần sai lệch, chẳng những không thể trấn áp tà khí, còn có thể dẫn đến những thứ dơ bẩn.”
“Ai nhàm chán như vậy, hơn nửa đêm đi dời tượng thần?” – Lý Đạo nhún vai – “Như thế mới thật sự có bệnh.”
“Nhưng mà... nhưng mà... cậu biết không? Miếu thờ là nơi thần thánh nhất, nhưng nếu lụn bại sẽ dễ dàng bị các lộ tiên gia chiếm cứ, ngược lại thành nơi đáng sợ nhất.”
Ông Trương đổ mồ hôi trán, vội vàng nói. Dĩ nhiên, các lộ tiên gia mà ông nói chẳng phải thần tiên, mà là một cách nói tôn kính với hồn ma yêu quái. Căn nguyên của cách gọi vậy chính là do nỗi sợ hãi từ tận sâu trong lòng.
“Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-san-hoang-tuyen/3230558/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.