Ba người ngơ ngác nhìn nhau.
“Có ai không?”
Lý Đạo gọi với vào phòng, đồng thời đưa tay đẩy cửa phòng nhìn vào. Đáp lời ông chỉ có sự yên lặng.
“Có ai không?”
Ông lại hỏi, đồng thời cắm thẻ phòng mình vào khe cạnh cửa, bật nguồn điện lên. Ba người đi vào căn phòng 1A theo ánh đèn sáng ngời, chẳng phát hiện ra dấu vết có người ở.
“Khóa cửa hư rồi.”
Xuân Thất thiếu kiểm tra ổ khóa cửa phòng rồi nói. Chờ Lý Đạo và Hàn Băng ra khỏi phòng, anh đóng cửa lại rồi đẩy ra, quả nhiên không có chướng ngại gì. Hàn Băng thầm thở hắt ra một hơi.
“Phòng 1A tầng hai bị hư khóa cửa, gọi người đến sửa đi.”
Xuân Thất thiếu tựa vào lan can, lớn tiếng nói về phía quầy lễ tân. Đêm trong núi rất yên tĩnh, giọng Xuân Thất thiếu vang vọng trong đại sảnh trống trải. Tiếng nói rõ ràng và vang dội, nhưng ông Trương hoàn toàn không để ý đến, vẫn đứng nghiêm trước quầy lễ tân, như thể không nghe thấy.
“Giỏi thật, đứng mà cũng ngủ được.” – Lý Đạo khen ngợi.
“Ông ấy đang ngủ gục à?” – Hàn Băng hơi bối rối.
“Nếu không thì sao?” – Lý Đạo nhún vai – “Trừ phi bước vào trạng thái mơ hồ, nếu không ai có thể đứng mà không nhúc nhích? Thôi mau trở về phòng đi, sáng mai chúng ta đi leo núi, ngắm phong cảnh xung quanh. Sau khi trở về anh muốn bắt tay vào công việc.”
Lý Đạo cất bước bỏ đi, sao đó phát hiện Xuân Thất thiếu vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-san-hoang-tuyen/3230543/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.