Mỗi mặt của đình tám góc đều có hai phòng, từ số một đến số tám, thứ tự vòng từ trái sang phải, mỗi số có hai căn phòng A và B. Cho nên nếu cùng tầng với nhau, phòng Hàn Băng là số 8B tầng hai thì kế bên chính là số 1A.
“Chút nữa gặp dưới bếp.”
Lý Đạo nói sau khi đưa Hàn Băng đến cửa. Xuân Thất thiếu dường như cũng định nói gì đó nhưng cuối cùng không lên tiếng, lập tức bỏ đi.
Mở cửa phòng ra, Hàn Băng cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo ập đến, lẩn quẩn trong cơn gió hiu hiu lạnh. Cô không dám đi thẳng vào trong, đưa tay lần mò vách tường bên cạnh cửa, cắm thẻ phòng vào khe, bật nguồn điện. Trong thoáng chốc, ánh đèn sáng ngời xua đi tất cả tăm tối.
Hàn Băng cất bước vào phòng, phát hiện căn phòng này cũng trang trí theo phong cách cổ điển Trung Quốc. Căn phòng bao gồm một phòng sách nhỏ, một phòng khách, một phòng ngủ nối liền với phòng tắm cực lớn. Cô vội vàng bật hết đèn lên, mới phát hiện cửa sổ ban công đang mở, cho nên lúc vừa vào phòng cô mới cảm thấy lạnh như vậy.
Tuy là đêm hè nhưng nhiệt độ trên núi chênh lệch rất lớn, nhiệt độ buổi tối xuống rất thấp. Cô chạy đến đóng cửa sổ, ngẩng đầu trông thấy một vầng trăng bán nguyệt treo trên bầu trời thăm thẳm. Chắc do ở trên núi không khí trong lành nên thoạt nhìn nó trong hơn trăng thành phố nhiều và cực đẹp. Mải miết ngắm trăng, Hàn Băng tạm thời quên đi tâm trạng của mình, đứng trên ban công một lúc thật lâu. Sau đó cô để ý đến vách đá được ánh trăng soi chiếu ở phía đối diện, nhưng ở giữa vách đá và khách sạn là một mảnh đất khá trống trải, không thấy vực sâu gì, chỉ có bóng dãy núi thăm thẳm trập trùng nơi xa. Mà trên mảnh đất trống ấy, có đủ loài hoa không tên đang tỏa hương thơm ngát trong màn đêm.
Quả thật phong cảnh rất đẹp, Hàn Băng thầm tán tụng, cô hít vào một hơi thật sâu không khí tràn ngập hương đêm trong lành. Trong lúc này, cô bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh áp đến từ phía sau, như có thứ gì đó lạnh buốt nhanh chóng áp sát lưng cô, muốn tiến vào cơ thể cô.
Cô chợt quay đầu lại, không có gì cả, hoàn toàn trống không. Nhưng khóe mắt nhác thấy bóng đỏ xuất hiện trên ban công kế bên, nhìn kỹ lại thì chẳng có gì hết.
Lòng từ bi, lòng từ bi. Hàn Băng không ngừng nhắc nhở mình, nhưng lần này không hiệu quả lắm, trong lòng cô vẫn sợ hãi. Cô đành phải nhanh chóng rời khỏi ban công, kéo hết rèm cửa và mành sáo vẽ tranh thủy mặc lại.
Không nhìn thấy thì sẽ không sợ, đúng không? Nhưng mà, kế bên có người ở thì phải? Là ai? Ban công phòng A và B thông nhau, sẽ không có người bò qua đây chứ?
Cô từ từ thối lui đến nơi cách ban công khá xa, nhưng cảm thấy căn phòng vẫn yên tĩnh đến mức đáng sợ. Tựa như ngay cả trong không khí cũng có bóng ma lơ lửng vậy. Thật ra thì một người đến một nơi xa lạ, ở trong không gian quá lớn cũng không phải chuyện tốt, nhất là gần đây cô rất nhạy cảm. Nhưng mà khách sạn Hoàng Tuyền chỉ có loại phòng này, cô không có sự lựa chọn nào khác. Nhưng tại sao ban đầu cô muốn ở nơi này chứ? Có nguyên nhân và mục đích đặc biệt nào không? Lẽ nào chỉ bởi vì cảnh đẹp?
Hàn Băng ôm đầu ngồi xuống ghế salon. Rốt cuộc, trong mười hai ngày không để lại chút kí ức đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô chẳng hề nhớ ra được gì cả.
“Hàn Băng. Xuống lầu thôi.”
Đang trầm tư suy nghĩ, tiếng gọi của Lý Đạo vọng từ ngoài cửa vào dọa Hàn Băng giật cả mình. Ông thật là… Ngay cả chuông cửa cũng không thèm nhấn. Hàn Băng vội vàng chỉnh đốn lại tâm trạng, ra cửa hội họp với Lý Đạo. Lý Đạo nhìn cô vẫn còn mặc bộ quần áo khi nãy, không khỏi kinh ngạc:
“Không thay bộ đồ thoải mái một chút à? Nãy giờ cô làm gì thế?”
“Ra ban công ngắm cảnh ạ.” – Hàn Băng nhìn thoáng qua cửa phòng 1A – “Không biết phòng này có người ở hay không.”
“Đi xuống hỏi lễ tân.” – Lý Đạo nói, tiên phong đi xuống cầu thang.
“Cậu ta có chân, tự đi xuống được.” – Lý Đạo dừng bước, khẽ cất giọng nghiêm túc – “Anh vẫn phải nhiều chuyện nhắc nhở cô, Xuân Thất đuổi theo đến tận đây, mục đích khẳng định không đơn giản. Anh chưa từng thấy cậu ta hao tổn tâm sức như vậy với người khác. Mới vừa rồi cậu ta ở đây mãi, anh cũng không tiện nói với cô.”
“Anh ấy có mục đích gì được chứ?” – Hàn Băng đột nhiên nghi ngờ.
Nghĩ đến đó, Lý Đạo càng nghi ngờ hơn: “Còn mục đích gì được nữa, là đeo đuổi cô chứ sao. Lẽ nào… cậu ta không có?”
“Có chút ý đó, nhưng lại không giống.” – Hàn Băng thành thật nói.
Lý Đạo đứng sững sờ trong chốc lát, tựa như đang suy nghĩ điều gì, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu, nói không đầu không đuôi: “Vậy thật là đáng sợ!”
Không biết ông có ý gì, nói xong thì chạy đến trước quầy lễ tân.
“Phòng số 1A tầng hai có khách ở không?” – Lý Đạo hỏi ông Trương trước quầy lễ tân.
Ông Trương mỉm cười.
“Không phải là dò la đời tư khách, chỉ hỏi thử xem có người ở không thôi.” – Lý Đạo nhẫn nại hỏi lại.
Ông Trương vẫn mỉm cười, thái độ rất chuyên nghiệp.
“Giữ bí mật đến vậy à?” – Lý Đạo hỏi ba lần.
Có thể là bị ép nổi nóng, ông Trương trả lời: “Xin nhập mã số đặt phòng.”
Sau đó ông ta và Lý Đạo trừng mắt nhìn nhau, không chịu nói thêm một chữ nào nữa.
Lý Đạo không nhịn được cười phá lên: “Thật là, không làm khó dễ ông, chút nữa chúng tôi đến gõ cửa là được. Vậy hỏi thăm nhà bếp ở đâu ông sẽ trả lời chứ?”
“Đi thẳng phía bên này, cuối cùng quẹo phải.” – ông Trương vẫn trả lời rất tiêu chuẩn.
Đáy lòng Hàn Băng nảy sinh ý nghĩ quái lạ, có điều ý nghĩ này còn chưa thành hình trong đầu thì đã bị Lý Đạo lôi đi. Đến nhà bếp vừa nhìn đã thấy có đầy đủ mọi thực phẩm và gia vị, bên cạnh tủ lạnh khổng lồ còn dán tấm giấy, trên đó viết: Thức ăn lấy dùng tự nhiên, dùng xong xin rửa sạch để lại chỗ cũ. Ngoài ra chú ý phòng tránh hỏa hoạn.
Hàn Băng thoáng nhìn xung quanh, chẳng hề thấy bếp lửa, nồi hơi và những thứ khác đều dùng bằng điện.
“Chúng ta làm sủi cảo nhé?”
Lý Đạo là người phương Bắc, rất thích thức ăn chế biến bằng bột mì. Với lại, con người ông chuyện gì cũng có thể qua quít, nhưng trên phương diện ăn uống lại tuyệt đối không chịu thỏa hiệp. Ủ một bát mì ăn liền hay làm một miếng sandwich không thể khiến ông hài lòng.
Nếu không phản đối được thì Hàn Băng phải lập tức trổ tài thôi. Cô và Lý Đạo hai người một nhào bột mì, một làm nhân. Bởi vì cần thời gian để thịt rã đông, lại thấy trong tủ lạnh có rất nhiều loại nấm và rau xanh, thoạt nhìn vẫn còn tươi ngon nên dứt khoát làm nhân rau. Hai người bận bịu gần một giờ, mới vừa thả sủi cảo vào nồi, Xuân Thất thiếu đã đến.
“Đúng là ông chủ, bao giờ cũng gặt hái được thành quả thắng lợi vào thời khắc mấu chốt.”
Lý Đạo nói nửa đùa nửa thật. Xuân Thất thiếu không thèm để ý, mà nhìn về phía cửa phòng bếp, thuận miệng nói:
“Vừa mới gặp được khách ở đây.”
“Ai?” – Hàn Băng vô cùng tò mò.
“Người đàn ông trung niên kia.” – Xuân Thất thiếu nhún vai – “Ngẫu nhiên trò chuyện đôi câu mới biết được ông ta ở chung thành phố với chúng ta.”
“Ồ, vậy ông ta làm nghề gì? Sao lại đến đây?” – trong lòng Hàn Băng vô cớ run lên, hỏi liên tục.
Trách sao vừa nãy cảm thấy người đàn ông đó hơi quen, hóa ra là sống cùng một thành phố. Tuy là thành phố lớn với số dân trên mười triệu, nói không chừng đã từng gặp trong lúc vô tình.
“Cảm thấy hứng thú với người ta vậy à? Ông ta đâu đẹp trai bằng anh.” – Xuân Thất thiếu nói giỡn – “Ông ta là bác sĩ trưởng khoa bệnh viện não thành phố B, về phần sao lại đến đây thì anh không hỏi. Có điều chắc là đến du lịch thôi. Không thể nào đến làm phẫu thuật, đúng không?”
Phẫu thuật!
Hàn Băng nghe thấy hai chữ này, trong đầu ầm lên một tiếng, như có hình ảnh gì đó đột nhiên sống lại. Cô nhìn đèn đỏ trước cửa phòng phẫu thuật cấp cứu bệnh viện não, anh cảnh sát trẻ tuổi đi qua đi lại, một bác sĩ tiếc nuối lắc đầu, tỏ vẻ không cứu được người bị hại.
Khuôn mặt người bác sĩ kia chợt lớn hơn và rõ ràng hơn trước mắt cô. Đó không phải là người đàn ông trung niên kia sao? Trùng hợp quá vậy, ông ta cũng đến đây nghỉ ngơi, còn đặt phòng của khách sạn Hoàng Tuyền nữa chứ?
Tiếp theo, cô lại nhìn thấy một căn phòng đầy sách kinh, ông lão với khuôn mặt hiền từ đẩy mắt kính trên mũi, nói với cô: Cô phải biết khống chế, Hàn Băng, cô không phải người bình thường đâu!
Hóa ra, trong mười hai ngày qua, cô đã gặp người mà bác sĩ Cát giới thiệu. Ông lão kia chính là sư phụ Tuệ Không tu hành thế tục.
Còn gì nữa? Còn gì nữa? Cô cố gắng truy đuổi trí nhớ của mình, nhưng cánh cửa trong đầu đột nhiên đóng lại.
“Ôi kìa, nước trào ra ngoài rồi.”
Lý Đạo kêu lên một tiếng, đánh thức Hàn Băng đang sa vào ký ức. Cô luống cuống tay chân cho thêm nước lạnh vào nồi, lại chỉnh nhỏ lửa. Sau đó làm sao bưng sủi cảo lên bàn, làm sao ăn vào bụng, cô gần như không có ấn tượng gì đặc biệt. Chỉ láng máng nghe tiếng Lý Đạo và Xuân Thất thiếu khen sủi cảo ngon. Còn cô thì ăn chẳng có mùi vị gì cả.
“Em sao vậy?” – lúc lên lầu, Xuân Thất thiếu đột nhiên kề sát cô, khẽ hỏi – “Có vẻ không yên lòng.”
“Lúc trước không phải anh bảo em đi khám sao? Bởi vì em không ngừng nhức đầu đó?”
Tâm trạng Hàn Băng đang hoảng loạn vô cùng, không hề che giấu. Xuân Thất thiếu gật đầu.
“Em gặp bác sĩ đó trong bệnh viện.”
“Em biết ông ta?”
“Không, chỉ là từng thấy thôi. Lúc đó ông ta đang cấp cứu cho người bị hại trong vụ án giết người hàng loạt nhưng không cứu được.”
“Vậy thì có vấn đề gì…” – Xuân Thất thiếu nhìn Hàn Băng chăm chú – “…mà lại khiến em bận lòng? Chỉ là trùng hợp thôi mà.”
Thật sự trùng hợp như vậy ư? Ngẫm nghĩ lại, việc cô biết bác sĩ kia và bác sĩ kia đến đây du lịch, ở khách sạn Hoàng Tuyền cũng đâu có gì giải thích được là chắc chắn liên quan đến nhau. Dường như… rất bình thường. Nhưng chính cô cảm thấy, chuyện này hơi kỳ lạ.
“Ông ta họ gì?” – Ý nghĩ luẩn quẩn trong đầu, Hàn Băng hỏi.
“Họ Diêu. Diêu Thanh Dương.”
“Sao lại chọn đi nghỉ ở đây?”
“Sáng mai hỏi ông ta, dù sao cũng sẽ gặp nhau lúc ăn sáng thôi.” – Xuân Thất thiếu nhướng mày – “Hàn Băng, em có chuyện gì giấu anh phải không? Bình thường chắc chắn em không phải là người nhiều chuyện như vậy.”
Hàn Băng đang định trả lời thì Lý Đạo đi phía trước quay đầu lại hỏi: “Hai cô cậu nói gì vậy? Xuân Thất, cậu đến phòng tôi một chuyến đi, đột nhiên có chuyện cần bàn bạc.”
Ông nào có chuyện gì cần bàn bạc, chỉ là không muốn Xuân Thất thiếu và Hàn Băng quá gần gũi thôi. Hàn Băng hiểu điều này, cho Lý Đạo một ánh mắt “anh yên tâm”.
Lúc này ba người họ vừa đi đến đầu cầu thang tầng hai. Lý Đạo không tiếp tục đi lên trên mà là đi đến phòng 1A đưa tay gõ cửa. Hàn Băng hoảng sợ, không kịp ngăn cản, trái lại Xuân Thất thiếu thấy lạ hỏi:
“Sao làm vậy?”
“Hàn Băng muốn biết kế bên có người ở không.” – Lý Đạo nói, lại gõ vài cái.
Xuân Thất thiếu dò hỏi: “Hỏi thăm chuyện này làm gì? Nếu em sợ không an toàn… người trong khách sạn quá ít. Hay là anh đổi lại ở kế phòng em là được rồi.”
Hàn Băng rất muốn đồng ý, bởi vì quả thật cô hơi sợ. Nhưng nếu khách sạn giao dịch đặt phòng trên mạng, ông Trương ở quầy lễ tân chưa chắc đã cho đổi phòng, không có thẻ phòng sẽ không mở cửa được. Trừ phi phải đặt lại trên mạng lần nữa, vậy quá phiền phức. Đang do dự thì đột nhiên cửa phòng 1A từ từ mở ra. Giống như có người bên trong kéo cửa, nhưng mà theo cửa phòng mở rộng, bên trong chẳng có một bóng người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]