Hồ Nhất Hạ che miệng, chết sống không buông tay, thanhâm mềm mại từ giữa kẽ tay truyền ra: "Tôi không đi."
Trên mặt Chiêm Diệc Dương vẫn hiện nụ cười làm ngườita sợ, nhưng không dán chặt vào người cô nữa, mà thong thả ung dung lui về phíasau một bước, dựa vào vách tường thang máy: "Phó tổng chấp hành đột nhiênchen ngang, phương diện nhân sự khẳng định không chăm sóc chu toàn, tôi khôngngại đưa cô cho anh ta mượn dùng mấy ngày, đánh máy, sai vặt. . . ."
Hồ Nhất Hạ vội vàng đưa tay ra hiệu anh dừng lại:"Tôi đi!"
Người đàn ông này rõ ràng cái gì cũng không biết,nhưng tại sao mỗi câu của anh đều có thể nói trúng chỗ trí mạng của cô? Thangmáy đã đến tầng lầu của nhà ăn, Hồ Nhất Hạ vẫn không nghĩ ra cá nguyên cớ,Chiêm Diệc Dương không chút để ý đi ra, lúc đi ngang qua bên cạnh cô thì ngừngchân, giơ tay về phía cô, như muốn xoa đầu cô.
Hồ Nhất Hạ sợ tới mức rục cổ lại, một giây kế tiếpch nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của anh, mắt thấy yêu nghiệt này rốtcuộc rời đi, Hồ Nhất Hạ bi thống ý thức được, mình từ nô tài tiến hóa thành:sủng vật.
******
Cả buổi chiều Hồ Nhất Hạ đều ở trong mẫu đất ba métvuông của mình, vội vàng học thuộc lòng tư liệu ra nước ngoài công tác, phụ táhành chánh đem một chồng văn kiện để lên bàn cô, biết sức của cô gái nhỏ này cỡnào, nên cũng không làm khó cô: "Những thứ này hiểu đại khái là được, khôngcần hiểu rõ toàn bộ."
Nhưng một buổi chiều trôi qua, mắt thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-quan-khong-the-duoc/1539218/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.