"—— Phương Chu."
Rõ ràng là giọng nói dịu dàng vô cùng, nhưngâm đuôi kia lại giốngnhư vũ khí sắc bén, hung hăng xẹtqua màng nhĩ Hồ Nhất Hạ. Trongmột khắc kia lòng bàn tayđột nhiên đổ mồ hôi, mắt thấy hay cà phê trong taymình đang lắc lư, trong đầu Hồ Nhất Hạ cũng vẫntrốngrỗng.
Ở trong sự trống rỗng này, Hồ Nhất Hạ độtnhiên bắt gặp một ánhmắt quét nhìn mang theo khíthế rất mạnh của ai đó.
Thật kỳ quái, trong khoảnh khắc này, Hồ Nhất Hạchỉ cảm thấy ba hồn bảy phách "Vèo" mộttiếng trở lại thân thể hết, cô dầu gì cũngphụchồi tinh thần lại, không nói hai lời, quay đầu chạy rangoài ngay.
Một phụ tá khác đi về phía cô, buồn bựcnói: "Đi đâu đó, Hồ. . . ."
Hồ Nhất Hạ vội vàng khoa tay múa chân bảo cô ấyđừng lên tiếng,chỉ chỉ bụng mình, làm ra bộ dạng vô cùngthống khổ, cũng không cho đối phương thời gian phảnứng, đưa khay trong tay ra, bàn chân như bôi dầu, lậptức biến mất không còn bóng dáng.
Trốn vào trong cầu tiêu rồi, Hồ Nhất Hạ mớidám lên tiếng thở phào.
Lập tức gửi ra một cái tin nhắn: "Mình gặpđược Hứa Phương Chu rồi !"
Gửi ra không quá nửa phút thì có điện thoại gọi vào,thanh âm củaLãnh Tĩnh nghiêm túc hiếmthấy: "Thiệt hay giả? Cậu không bị ảo giác chứ?"
"Nếu như để anh ấy biết mình ở chỗ này bưng tràđưa nước kiêmlàm bảo mẫu. . Mình không sống được!"
"Cậu cũng không phải không biết họ Hứa cũng làngười của NgảiThế Thụy, chỉ khác khu của cậu thôi,cậu sớm nên ngờ tới sẽ có mộtngày như thếmới đúng."
Hồ Nhất Hạ kháng cự nói về vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-quan-khong-the-duoc/1539217/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.