Edit: Kogi
Đêm 30, người nhà lục tục trở về, ngôi nhà hiu quạnh bỗng chốc tràn đầy sức sống. Bố ngồi xem thời sự trên TV, vẫn giữ phong cách “không phận sự miễn vào” như mọi năm, hai đứa cháu sinh đôi đang bi bô tập nói kéo ống quần tôi, anh họ ngại ngùng nói xin lỗi, những người còn lại thì đang nơm nớp lo sợ chờ ông nội gọi vào.
Tôi bế hai thằng nhóc lên, tầm nhìn bỗng cao hơn, hai đứa trẻ không khóc, trái lại còn cười híp mắt, vung vẩy hai cánh tay mập mạp, tôi hỏi: “Mấy tuổi rồi?”
“Ba tuổi, vẫn chưa nói được nhiều.” Anh họ hơi khép nép, mỉm cười: “Tầm này Tiểu Xuyên đã biết chữ.”
Anh trai của cặp sinh đôi hình như biết là chúng tôi đang nói về nó, tức giận giật tóc bố, đứa khác vẫn cứ vô tư mỉm cười, nhéo tay anh trai.
Anh họ bị giật tóc, vừa nhẹ nhàng dỗ con thả tay vừa bảo tôi: “Để cậu chê cười rồi.”
Tôi ngồi nhìn khung cảnh này, đột nhiên nhớ lại thứ cảm xúc mình đã quên từ lâu, ngày lễ hôm đó, tôi ở trong phòng một mình khi những người khác đều ra ngoài đi chơi – Hiểu chuyện sớm không phải bởi vì tôi không cần người lớn thương yêu, mà là biết rằng yếu đuối chỉ khiến những người thờ ơ với mình càng nhiều hơn mà thôi, thậm chí còn khiến người yêu thương mình cảm thấy đau khổ, vì vậy đành phải học cách giả vờ kiên cường.
Thứ cảm xúc này chắc hẳn Thẩm Tu Thần cũng hiểu.
Tôi nhớ lại cái năm mình sống ở Liêu Dương, cậu – một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-qua-duong/482141/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.