Edit: Kogi
Dự định ban đầu là tôi và Thẩm Tu Thần cùng nhau về thủ đô, nhưng phía Thẩm Tu Thần bất ngờ xảy ra chuyện. Mặc dù tôi có ý ở lại với cậu ấy, nhưng hành động này khó tránh khỏi hơi lộ liễu, lại thêm lời đồn tôi và Thẩm Tu Thần quan hệ mập mờ mà nhà họ Trần truyền ra trước đây, khó bảo đảm ông nội sẽ không nghi ngờ.
Sáng sớm lúc tôi đi, Thẩm Tu Thần ủ rũ đứng tựa cửa, giống như một chú chó lớn bị chủ nhân bỏ rơi, rầu rĩ kéo lê hành lý tới.
Tôi vươn tay ra lấy, bất động, dùng thêm sức, vẫn không di chuyển. Tôi dở khóc dở cười nhìn cậu, lúc này cậu ấy mới ngại ngùng thả tay ra, giải thích: “Hôm nay từ biệt, chắc 30 không thể gặp nhau được, mùng một đi chúc Tết cũng không gặp được, nhà đông người rất phức tạp, gọi điện thoại nhắn tin gì đó chắc chắn cũng không thể.”
Tôi vốn dĩ không có cảm giác gì, nhưng nghe cậu nói vậy cũng buồn theo. Tôi cười nói: “Vậy phải làm sao đây?”
Cậu bỗng giang hai tay ôm lấy tôi.
Vậy là 29 Tết về nhà, chỉ còn lại một mình tôi.
Về nhà cất đồ đạc, chưa kịp nghỉ ngơi đã bị ông nội gọi.
Tôi vào thư phòng, trong phòng kê một chiếc bàn đá cẩm thạch, chiếc khay sứ trang trí mà nhà họ Thẩm tặng được đặt ngay ngắn bên trên, tranh chữ treo phía sau đổi thành bức “Mưa bụi” của Mễ Tương Dương, có lẽ là vì đèn trong phòng quá sáng, hoặc bởi nguyên nhân gì khác, tinh thần của ông nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-qua-duong/482140/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.