Edit: Ya
Ngày hôm sau Nhan Hạc Kính thức dậy sớm, thật ra mà nói thì anh cũng không hề ngủ, mua ba phần ăn sáng rồi chạy đến bệnh viện. Mới vừa bước vào phòng bệnh anh đã thấy Tông Dương ngồi đưa lưng về phía cửa, Tông Hi không có ở bệnh viện, chắc là đã về nhà nghỉ ngơi, đúng là chỉ có Tông Dương mới khuyên được cô thôi.
Nhan Hạc Kính bước đến gần sau lưng Tông Dương, cố ý không phát ra tiếng động, cho đến lúc tay anh đặt lên vai của Tông Dương, Tông Dương mới chầm chậm xoay người lại, bất ngờ cười hỏi Nhan Hạc Kính: "Anh đến rồi à?"
Giọng nói của cậu đầy mệt mỏi, nhưng cậu cũng không hề bình tĩnh giống như trong suy nghĩ của Nhan Hạc Kính. Có lẽ cậu đang vui vì nhìn thấy Nhan Hạc Kính và cũng may mà cậu không nhìn thấy Tông Vọng Kiều.
Lúc đến đây, Nhan Hạc Kính có rất nhiều chuyện muốn nói cho Tông Dương nghe. Nói rằng tối qua lúc anh đứng đợi ở hành lang bệnh viện, lúc anh cả đêm không ngủ được, lúc nào anh cũng nhớ đến Tông Dương, anh muốn nói xin lỗi cậu, muốn ôm cậu, tựa như tất cả những điều này mới có thể giảm bớt nỗi lo âu trong lòng anh.
Chỉ là cho đến khi nhìn thấy mặt Tông Dương, tất cả những lời nói ấy đều trở ngược vào trong, nằm yên vị trên đầu quả tim của Nhan Hạc Kính. Những điều không thể nói thành lời lại biến thành một luồng nhiệt, chảy đi khắp cả người anh, tựa như không cần nói ra bất cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-la/3494673/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.