Chương trước
Chương sau
Edit: Yuah

Tông Hi bị ngã ở lối vào trung tâm mua sắm, khiến vớ của cô rách toạc, vùng da trên đầu gối bị xây xát đỏ bừng, cô đau đến phát run, mà vẫn thản nhiên đứng dậy, gắng sức chạy về phía trước.

Xe công nghệ chẳng mấy chốc đã đến, Tông Hi lên xe đóng cửa lại, xe chạy một quãng đường dài, cô vẫn cảm thấy như mình đang mơ.

Những tòa nhà bên ngoài cửa sổ lướt qua thật mau, thế giới dường như đã trở thành một mê cung không lối thoát. Tông Hi cảm thấy càng lớn tuổi sức chịu đựng càng yếu đi. Lúc nhỏ Tông Dật bị đau ruột thừa phải phẫu thuật cấp cứu, cô vẫn bình tình, một mình nghe lời dặn dò của bác sĩ, bác sĩ thấy dáng vẻ non nớt của cô liền đề nghị thông báo cho cha mẹ, Tông Hi lắc đầu nói không cần, có cô là đủ rồi.

Lúc mà hầu hết các cô gái đều đang học đại học hoặc đang đang hẹn hò, Tông Hi lại chôn mình trong mùi phân, nước tiểu và sữa của trẻ em, mất ngủ vì tiếng khóc nỉ non, da tay nứt nẻ mọc đầy vết chai, không được làm móng tay xinh đẹp, cũng chẳng có thời gian để sửa soạn bản thân.

Cô nhớ cứ mỗi đêm Tông Dật sốt, cậu nhóc sẽ nôn mửa mà không có dấu hiệu trước, cô sẽ vào bếp lấy bọc nilon, thấm khăn tắm và tìm miếng dán hạ sốt, sau đó đánh thức Tông Dương, mỗi một bước đều tuân theo trật tự.

Chuyển mùa trời mưa Tông Hi thường bị suyễn, sắc mặt trắng bệch, ho liên tục, tưởng chừng như có thể ngạt thở mà chết bất cứ lúc nào. Tông Hi thức trắng đêm ở bên giường em trai, tuy rằng lo lắng bất an, nhưng cô vẫn giữ lý trí để chăm sóc cho cậu nhóc.

Sau khi nhận được cuộc gọi từ Nhan Hạc Kính, Tông Hi bất lực lạ thường, gần như suy sụp. Cô nghĩ rằng đời này của mình không có duyên với hôn nhân, gia đình cô chỉ còn lại hai người, cô không thể chịu thêm bất kỳ mất mát nào nữa. Trong ba mươi mốt năm cuộc đời, cô cũng chỉ ích kỷ vài lần, đối với cô gia đình còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, chỉ vì không muốn mất đi lần nữa.

Trong lúc Tông Hi đang suy nghĩ lung tung thì nhận được tin nhắn mời đi ăn tối của Nhan Tùng Ảnh. Tông Hi xóa cuộc hội thoại, tắt màn hình, mọi ảo tưởng đều bị bóp nát.

Một người đàn ông có sự nghiệp thành công, diện mạo anh tuấn, đã ly hôn hai lần, có lẽ không quá coi trọng chuyện cảm tình, là kiểu đàn ông mà Tông Hi lúc này không cần nhất.

Nhan Hạc Kính gặp Tông Hi ở cửa phòng khám, nhìn đầu gối trầy xước của cô, Nhan Hạc Kính sửng sốt một lát: "Cô không sao chứ?"

"Bị ngã thôi, không sao cả." Tông Hi mang giày cao gót bước đi rất nhanh, "Tiểu Dật sao rồi?"

"Bác sĩ đã đưa nó đi chụp X-quang. Chắc không có vấn đề gì lớn đâu. Không có vết thương ngoài da, nó vẫn rất tỉnh táo."

Tông Hi cũng đỡ lo phần nào, lại hỏi: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

Trong lúc lên cầu thang, Nhan Hạc Kính kể cho Tông Hi nghe đầu đuôi câu chuyện, sau đó nói thêm: "Tôi sợ cần chữ ký của người nhà nên bảo ông ta đi theo tôi trước, bây giờ ông ta vẫn chưa đi."

Tông Vọng Kiều đang ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện chờ đợi, nhìn thấy Tông Hi tới thì lập tức đứng dậy làm ra vẻ khúm núm, tay phải không ngừng xoa mu bàn tay trái, Tông Hi không để ý tới hắn, dừng lại ở bên cạnh ghế nhìn vào trong.

"Tiểu Hi..." Tông Vọng Kiều muốn nắm lấy cánh tay của Tông Hi, chân nhích về phía trước một bước.

Tông Hi quay người ra chỗ khác, không nói gì cả.

"Đây là chuyện ngoài ý muốn, ngay từ đầu đã không phải là trách nhiệm của tao. Tại sao tụi mày cứ làm ra vẻ như tao đẩy nó xuống vậy?"

Tông Vọng Kiều cảm thấy mình phải nhẫn nhục cả một đường, trên xe cấp cứu thì Nhan Hạc Kính liên tục cho hắn cái ánh nhìn lạnh băng, khi bác sĩ hỏi tình hình cũng làm cho hắn không thể nói lời nào, kiên quyết không cho Tông Vọng Kiều đến gần Tông Dật. Thật là tức cười, Tông Dật sắp trở thành con trai của Nhan Hạc Kính luôn rồi, dù sao cũng chỉ là một người tình mà Tông Dương không bao giờ có thể đem ra ra ánh sáng.

Nhưng nhìn Nhan Hạc Kính cao lớn như vậy, Tông Vọng Kiều cũng không dám nói nửa câu oán hận. Bây giờ Tông Hi phớt lờ hắn, hắn tức giận mắng mỏ Tông Hi vài câu cũng chả sao cả.

Nhan Hạc Kính đứng ở phía sau Tông Hi đang định nói gì đó thì Tông Hi quay người chặn anh lại: "Bỏ đi, đừng cãi nhau với ông ta trong bệnh viện."

Tông Dật không có vết thương ngoài da, nhưng xương bắp chân bên phải của cậu nhóc bị trật khớp nghiêm trọng, bác sĩ đề nghị phẫu thuật để gắn đinh cố định vào, còn điều trị bảo tồn có thể ảnh hưởng đến việc đi lại sau này, nhưng không nhất định phải phẫu thuật, tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của gia đình.

Tông Hi không nghĩ tới sẽ phải làm phẫu thuật, cô cho rằng chỉ cần bó thạch cao là xong, bây giờ phải phẫu thuật, khiến cô không thể nhanh chóng đưa ra quyết định. Nhan Hạc Kính cầm ảnh chụp x-quang đi hỏi bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình, họ đều đề nghị phải phẫu thuật. Tông Hi lo lắng, muốn gọi điện trao đổi ngắn gọn với Tông Dương, nhưng tâm trạng cô bây giờ không ổn định, giải thích bằng những câu hơi khó hiểu, Nhan Hạc Kính đành nghe điện thoại thay cô rồi chuyển lời của bác sĩ cho Tông Dương một cách ngắn gọn và đầy đủ nhất có thể.

Anh không ngờ tới cuộc điện thoại với Tông Dương lại có nội dung đáng buồn như vậy, Nhan Hạc Kính chợt cảm thấy chua xót tự trách, lại nghe thấy giọng điệu bình tĩnh dịu dàng của Tông Dương, càng làm anh cảm thấy khó chịu hơn.

Anh muốn nói thêm vài câu với Tông Dương, nhưng thấy thời điểm này không quá thích hợp, chỉ có thể giữ điện thoại như vậy không nỡ cúp máy, anh nghĩ có thể nghe được tiếng thở của Tông Dương cũng tốt.

"Ngày mai em sẽ về sớm, anh giúp em chăm sóc chị hai và Tông Dật nhé, được không?"

"Công việc thì sao?"

"Công việc đã xong rồi." Hô hấp của Tông Dương rất ổn định, như thể đã sớm đoán trước được mọi việc, "Anh đợi em nhé."

Nhan Hạc Kính cúp điện thoại, quay lại cửa phòng khám nói với Tông Hi rằng Tông Dương nói nên nghe theo lời kiến nghị của bác sĩ mà tiến hành phẫu thuật, Tông Hi đã bình tĩnh hơn rất nhiều, định chuẩn bị báo cho bác sĩ thì Tông Vọng Kiều lao ra từ trong góc chặn cô lại: "Này không cần phải phẫu thuật, chuyện cỏn con như gãy xương thì bó thạch cao là xong rồi. Bệnh viện muốn moi tiền chúng ta, chúng ta đổi bệnh viện khác khám."

Hắn vịn vào tay cầm giường đẩy của Tông Dật, định kéo nó ra ngoài, Tông Hi lo lắng đến nỗi giẫm lên chân của Tông Vọng Kiều, mắng: "Ông bị điên à?"

"Tao nghĩ mày mới là đứa điên đấy. Nếu mày nhiều tiền đến mức dùng không hết thì đưa cho tao, đưa cho đám người xa lạ này làm gì? Tao có một người bạn lúc trước cũng gãy xương rất nghiêm trọng, nó bó thạch cao vài tháng là lành! Tông Hi à, sao mày ngu quá vậy hả? Tông Dương nói gì với mày?" Tông Vọng Kiều trừng mắt, quơ chân múa tay.

Nhan Hạc Kính từ phía sau đám người chạy tới, Tông Dật đang nằm trên giường bệnh nhắm chặt mắt, bịt lỗ tai, môi tái nhợt, Nhan Hạc Kính đẩy Tông Vọng Kiều đang nói không ngừng sang một bên, để Tông Hi tìm bác sĩ đến.

Tông Hi nhăn mày, ánh mắt dữ tợn liếc nhìn Tông Vọng Kiều, giọng run rẩy: "Tôi xin ông đó, đừng gây chuyện ở đây nữa, cút khỏi đây, được chứ?"

Ca phẫu thuật không kéo dài quá lâu nhưng khi họ được vào thì đã rất khuya, lúc Tông Dật chuyển đến phòng bệnh chung thì trời cũng đã gần sáng.

Tông Hi trông rất mệt mỏi, mascara lem nhem dưới mắt, làm cho quầng thâm mắt càng hằn sâu. Cô nhất quyết phải canh thức, Nhan Hạc Kính khuyên cô về nhà nghỉ ngơi một đêm để anh ở lại, nhưng cô nói rằng cô đã thảo luận thay ca với người khác.

Đây là lần đầu tiên Nhan Hạc Kính đối mặt với một Tông Hi quật cường như vậy, trước đây khi gặp cô ấy, cô luôn rất dịu dàng và nhẫn nhịn, lần nói chuyện trước cũng vậy, cô nghẹn ngào nức nở cầu xin Nhan Hạc Kính đừng rời bỏ em trai của mình.

Anh có hiểu đại khái về cuộc đời của cô, Nhan Hạc Kính khi đó rất ngưỡng mộ và thán phục Tông Hi, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy thương hại cô vì anh tin rằng Tông Hi là một người phụ nữ không cần người khác phải thương hại. Duy tối nay Tông Hi rơi vào trạng thái tuyệt vọng, dường như đã biến thành một người bình thường yếu ớt, lặng lẽ rơi nước mắt trước giường bệnh của em trai mình.

Tính cách của anh em họ thực sự rất giống nhau, Nhan Hạc Kính đã nghĩ như vậy khi anh rời khỏi bệnh viện.

Sau khi rời bệnh viện, Nhan Hạc Kính mới phát hiện trong điện thoại của mình có vài cuộc gọi nhỡ từ Nhan Tùng Ảnh, anh gọi lại, Nhan Tùng Ảnh ngay lập tức hỏi: "Có phải em chuyên tâm hẹn hò quá rồi không? Một cuộc điện thoại cũng không nghe được."

"Không phải, em trai của Tông Dương phải đến bệnh viện làm phẫu thuật, nãy giờ đều phải lo chuyện của cậu nhóc."

Nhan Tùng Ảnh im lặng, cũng ngừng giọng điệu trêu chọc: "Chẳng trách Tông Hi không trả lời tin nhắn của anh, em ấy có ổn không?"

"Anh đang đang hỏi Tông Hi hay em trai của cô ấy?"

"Đều ổn cả chứ?"

"Ca phẫu thuật diễn ra rất tốt đẹp. Nhưng tâm trạng Tông Hi không ổn lắm, tạm thời đừng làm phiền cô ấy."

Nhan Tùng Ảnh trả lời: "Anh biết rồi, tạm thời sẽ không liên lạc với em ấy."

Nhan Hạc Kính dựa vào xe, châm một điếu thuốc, nhìn vài ô cửa sổ còn sáng của tòa bệnh viện, cầu thang màu trắng thuần khiết như vậy, thế mà bên trong lại tràn ngập màu đỏ tươi và chết chóc, chứa đựng nỗi ly biệt khốn cùng của nhiều người như thế. Nhan Hac Kính đứng bên ngoài, không cảm nhận được sự bi thương.

"Thật ra anh và cô ấy không đến cùng một thế giới. Anh có bao giờ nghĩ rằng hai người sẽ không có kết quả không?"

Nhan Tùng Ảnh cười lớn, Nhan Hạc Kính nhíu mày giơ điện thoại lên cao hơn.

"Em đang nói em và bạn trai nhỏ của em à? Em không nhận ra hai người cũng không đến cùng một thế giới sao?" Giọng điệu của Nhan Tùng Ảnh trở nên lạnh lùng chói tai, gần như đóng băng trái tim của Nhan Hạc Kính, "Các em có thể dài lâu sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.