Tám giờ sáng, Nhan Hạc Kính đang trên đường về nhà sau khi chạy bộ thì nhận được tin của Tông Dương rằng cậu tới trả xe.
Nhan Hạc Kính nhìn trên Tông Dương ở cổng khu dân cư, sắc mặt của Tông Dương trông không được tốt cho lắm, bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ.
Cậu dựa vào mui xe, đứng chéo chân, còn hai tay thì đút túi quần, ánh nắng ban mai còn chưa ló dạng, chỉ có ánh sáng vàng mờ ảo bao quanh.
Sau khi nhìn thấy Nhan Hạc Kính, Tông Dương đứng thẳng người, ném chiếc chìa khóa cho anh rồi cảm ơn: "Cảm ơn chiếc xe của anh."
Nhan Hạc Kính vừa kết thúc chạy bộ buổi sáng, mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển: "Không cần cảm ơn." Anh giơ túi giấy trong tay lên, "Ăn sáng chưa? Nếu chưa thì lại nhà anh ăn đi."
Tông Dương nhìn thấy hai bên thái dương của Nhan Hạc Kính ướt đẫm mồ hôi, mấy đường gân xanh nhô lên trên cánh tay giống như rễ cây đang sinh trưởng, lồng ngực phập phồng không ngừng. Cậu nói vẫn chưa ăn, sau đó ngồi lên ghế phụ của xe.
Lúc gần chín giờ, Nhan Hạc Kính và Tông Dương cùng nhau vào bàn ăn, chuẩn bị ăn sáng.
Ánh mặt trời đã vô cùng gay gắt, chiếu vào cả phòng khách sáng ngời sạch sẽ. Nhan Hạc Kính tắm xong, làn da khô ráo vô cùng thoải mái, tâm trạng cũng rất tốt, chỉ là bữa sáng đã lạnh ngắt, anh đề nghị hâm lại lần nữa cho nóng một chút, Tông Dương lại tỏ vẻ không vấn đề gì, cậu nói lát nữa còn phải đi làm.
Hơn phân nửa thời gian ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-la/278330/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.