Tông Dương lái xe, một làn gió trong lành thổi qua cửa sổ, người cũng giống như cuốn theo làn gió. Nhan Hạc Kính đang mở bài《Amour》, ngồi ở ghế phụ, nhẹ nhàng ngân nga theo bài hát.
Tông Dương phát hiện Nhan Hạc Kính hát rất êm tai, tiếng Quảng Đông nghe cũng rất chuẩn, cậu cảm thấy hơi hứng thú: "Anh còn biết cả tiếng Quảng Đông?".
Nhan Hạc Kính uống hơi nhiều rượu, cảm xúc giống hơi nước bốc hơi, hốc mắt nóng lên. Anh làm ra vẻ mà nói vài câu tiếng Quảng Đông sứt sẹo, rồi sau đó cười to: "Anh không biết nói, chỉ biết mấy bài hát Quảng Đông thôi."
Tông Dương bị chọc cười bởi vì mấy câu tiếng Quảng Đông sứt sẹo của Nhan Hạc Kính, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Không thể kiểm soát được tình huống, Nhan Hạc Kính bèn duỗi tay khẽ chạm Tông Dương mặt, cảm thấy cậu cười rộ lên giống như một học sinh trung học ngây thơ.
Tông Dương không cười nữa, dán mặt. vào lòng bàn tay Nhan Hạc, rồi lại nghiêng đầu nhìn anh lúc dừng đèn đỏ, nhưng không có phản ứng gì, sau đó Nhan Hạc Kính rút tay về.
"Nghe《Amour》bao giờ chưa? Tuổi trẻ như các cậu chắc đều không nghe Trương Học Hữu phải không?"
Tông Dương nhíu mày, giữa lông mày hiện lên hai rãnh nhìn tựa như dòng sông.
Cậu giống như có chút không vui mà nói: "Sao lúc nào cũng phải nhắc đến tuổi tác, anh cảm thấy mình già lắm rồi hả?"
Nhan Hạc Kính suy nghĩ trong chốc lát, trả lời: "Thay vì nói "già", chi bằng nói rằng anh đã đến tuổi "tự mình nhận thức".
"Có ý gì?"
Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-la/278329/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.