Đi đến một con đường lớn rộng rãi, Nhan Hạc Kính và Tông Dương chuẩn bị bắt xe về nhà,
"Kính của anh ở nhà tôi, cả bộ quần áo lần trước của anh nữa. bây giờ có đi lấy không?"
Nhan Hạc Kính không đeo kính, nhưng mà mấy ngày trước đã là một cặp kính mới, Tông Dương không biết, nên cho rằng anh vẫn cần cặp kính đó.
"Anh nghĩ nó đã mất rồi."
Tông Dương nói: "Tôi nhặt được, nhưng khi đưa anh về nhà thì lại quên đưa cho anh."
Nhan Hạc Kính bất ngờ nói: "Thế mà lại không vỡ à."
Cặp kính đó, Nhan Hạc Kính đã đeo rất nhiều năm, từ sau khi trưởng thành độ cận không còn tăng lên nữa, cho nên anh không cần phải thay kính mới.
Bắt đầu cận thị là vào cấp ba, có lẽ anh thường trốn dưới chăn bông để đọc sách, chiếc chăn bông trông giống như một con đom đóm khổng lồ. Nhan Hạc Kính không may mà bị cận, tuy nhiên dù bị cận nhưng lại muốn trông thẩm mỹ chút mà chỉ khi đi học mới lấy ra đeo, nhưng sau khi ba mươi tuổi, mang hay không mang cũng giống như nhau.
Thị lực của Tông Dương dường như rất tốt, Nhan hạc Kính chỉ vào một bảng quảng cáo ở phía xa và hỏi Tông Dương: "Cậu có biết mấy chữ nhỏ ở phía dưới là gì không?"
Tông Dương nói trôi chảy không chút vấp váp, rồi nhìn sang Nhan Hạc Kính và hỏi: "Kiểm tra thị lực?"
Nhan Hạc Kính khẽ thở dài: "Ghen tị quá đi, mắt tốt như vậy."
"Chắc là do tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-la/2524619/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.