Văn Sát ở trong thư phòng gặp vài tâm phúc. Hắn mất tích nhiều ngày, trong núi không có hổ chấn, vài con khỉ đã nổi dục vọng.
Cũng không có gì kỳ quái, trong hắc đạo, từ trước đến nay, thực lực quyết định tất cả. Chức chủ vị trống, ai cũng mơ có ngày ngồi vào ngôi vàng.
Nhưng bọn họ đã quá coi thường Văn Sát.
Khóe miệng hắn lơ đãng cong lên độ cung thị huyết.Đã đến lúc thanh trừ rồi.
Một số tâm phúc quỳ gối, vô tình ngẩng lên, bắt gặp vẻ mặt của hắn, thân thể bèn lạnh toát.
Thủ đoạn của Văn Sát đã cực kỳ nổi danh không chỉ trong hắc đạo mà còn cả ở bạch đạo.Những người quỳ dưới đường đều cảm thấy mình đã không lựa chọn sai, âm thầm vui sướng.
Hắn mới ở đây một lúc, ngoài cửa đã truyền tới tiếng thị nữ thỉnh an. Chúng thủ hạ lập tức im lặng, đều tự hỏi, không biết tì nữ nào mà lớn mật vậy, dám cắt ngang cuộc nghị sự của đường chủ.
Nhưng Văn Sát lại không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Cho vào.”
Tì nữ bước vào, quỳ xuống hành lễ với Văn Sát đang ngồi trên cao, “Thưa chủ tử, công tử không chịu ăn cơm.”
Là “công tử” nào, đương nhiên Văn Sát biết. Hắn ngồi yên, chỉ có tiếng ngón tay gõ lên tay vịn ghế bằng gỗ lim.
“Cộc. Cộc. Cộc.”
Tiếng động này tựa hồ như tiếng gõ vào tim tất cả những ai có mặt.
“Ép.”Chỉ một chữ. Đây chính là tác phong từ trước tới nay của Văn Sát.
Tì nữ nhận lệnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-diem-lao-ban/2315283/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.