Tối nay, phủ nhà họ Long đã thu hút sự chú ý của làng giềngxung quanh bằng việc Long đại đương gia phá lệ không trở về phủ vào đêm GiaoThừa như mọi lần mà lại về vào giữa mùa hạ. Chiều tối mùa hạ khá dài. Ăn cơmxong mà trời vẫn chưa tối hẳn. Khúc nhạc Lệ phượng hoàng nhưtiếng khóc nỉ non vang ra từ đại sảnh của Long phủ. Tiếng nhạc lạ lùng nhưtiếng thần chú của cây đàn cổ.Do vậy, Long phủ tối nay chẳng trách lại không có ai chạy đếnkhiếu nại rằng tiếng đàn kỳ quái của Long Tiểu Hoa - Long đại tiểu thư làm ảnhhưởng đến hàng xóm láng giềng.
- Đàn hay! Khúc nhạc hay! - Một bóng dáng quen thuộc vẫn chưathay y phục màu trắng đứng trước cổng Long phủ. Nụ cười trên khuôn mặt cũngchưa hề thay đổi. Hắn nghiêng người nói với người mặc đồ đen mang thanh kiếmbạc phía sau mình:
- Xem ra, đúng là Long Hiểu Ất đã lừa ta. Hắn nói Long đạitiểu thư chẳng hiểu biết gì rõ ràng là muốn mượn cớ thoái thác. Khúc nhạc réorắt, giai điệu nỉ non này không thể là một cô gái chẳng biết gì có thể đánhđược.
Nghe câu nói đó, một người hầu vẫn đứng ở cổng Long phủ khônghài lòng bĩu môi:
- Hứ! Vị thiếu hiệp này là người vùng khác ư? Vị tiểu thư đócủa Long phủ sao có thể đánh được khúc nhạc này. Khúc nhạc này là do nhị tiểuthư nhà họ Lâm chúng tôi chơi đấy. Tiểu thư nhà chúng tôi sáu tuổi đã có thểngâm thơ, bảy tuổi biết vẽ, tám tuổi biết chơi đàn, sao có thể là nha đầu vừamới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-diem-dai-long-mon/2819337/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.