Bôn Tiêu.Đó là tên con ngựa đen ngu ngốc của Long Hiểu Ất.
Nghe Tiểu Bính nói, đó là cái tên mà chủ nhân hắn đã chọn ratừ tên tám con ngựa của Chu Mục Vương được viết trong cuốn Thập Di Ký.Ngựa Bôn Tiêu vượt nghìn dặm đường, bụi không dính chân.
Nhưng đối với Long Tiểu Hoa, một con ngựa đen mà mang cái tênđầy cảm xúc, tốt đẹp và cảm tính như vậy quả là không cần thiết. Chính vì thế,nàng cũng đã từng đề nghị Long Hiểu Ất đổi tên cho con súc sinh chạy quá nhanhnày. Có thể tùy chọn cái tên nào đó như: Đại Hắc hay Hắc Mao gì đó, một cái tênthường gặp, như vậy chẳng càng thân thiết hơn sao? Gọi lên nghe cũng thuậnmiệng. Chỉ cần gọi Đại Hắc thì con ngựa đen chạy đến. Như vậy chẳng phải là rấthay sao?
Nhưng đương gia nhà họ không hiểu hết được sự sâu sắc trongđề nghị của Long Tiểu Hoa mà liếc nàng rồi buông một câu:
- Ta không “tùy tiện” như cô. Cô ra ngoài đi.
- …
Tùy tiện ư? Nàng tùy tiện lúc nào? Tên của một con súc sinhcũng có thể ví von với sự trong trắng của nàng sao? Liệu có phải khả năng củahắn từ nhỏ đến lớn đã quá hạn hẹp không? Bôn Tiêu, Bôn Tiêu, nàng cũng khôngtin trinh tiết của tên nam nhân cưỡi con súc sinh khốn khiếp “Chạy suốt đêm”[1] nàylại có thể so bì với trinh tiết của nàng.
[1] Tên con ngựa là Bôn Tiêu, “Bôn” nghĩa là chạy, “Tiêu”nghĩa là đêm, nên ý nghĩa cái tên là nói con ngựa quý có thể chạy suốt đêmkhông mệt mỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-diem-dai-long-mon/2819335/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.