Đã bổ sung đầy đủ chương 53, hổm bữa ai chưa đọc hết thì nhớ đọc nhé(^_−)
===d=u=n=g=d=o=c=t=r=a=n=g=r=e=u=p===
Chương 54: "Vậy...... Tắm với tôi thêm lần nữa nhé?"
Không có Cù Tranh Viễn ở bên cạnh quấy rối, đồng hồ sinh học Tạ Diễn vẫn chuẩn xác. Sáng hôm sau thức dậy, cậu thấy Tiêu Hằng Vũ gửi tin nhắn QQ đến đều là mấy cái video liên tiếp trên Weibo.
Lúc đầu cậu còn tưởng rằng Cù Tranh Viễn đăng video trượt băng lên Weibo khoe khoang. Nhưng nhìn lại thì phát hiện không phải hắn mà là một tài khoản Weibo xa lạ, lượt chia sẻ và bình luận nhiều hết hồn, ai không biết còn tưởng mua thủy quân*.
Thủy quân: một nhóm người được mua chuộc sử dụng tài khoản trên Internet để nâng/dìm nghệ sĩ, tác phẩm (có thể là gian lận số liệu bằng cách mua like, mua người theo dõi hoặc "làm ngập" các diễn đàn bằng những bình luận giả nhằm bôi nhọ nghệ sĩ)(nguồn: bloganchoi)
Video không dài, chỉ tầm trên dưới hai phút, ghi lại hình ảnh Cù Tranh Viễn trượt tới trượt lui, lúc này Tạ Diễn mới nhớ ra lúc ấy có cô gái đi theo Cù Tranh Viễn để quay video.
Đoạn phim đã qua chỉnh sửa hậu kì mới đăng lên, nhạc nền là một bài hát cổ phong, điệu nhạc du dương uyển chuyển, đoạn điệp khúc còn có tiếng leng keng bay bổng.
Cho dù lúc nào, ở đâu chỉ cần thấy mặt Cù Tranh Viễn, Tạ Diễn sẽ không nhịn được cười tươi rói.
Hai cái chân thẳng tắp của Cù Tranh Viễn lượn lời trên sân, mấy tư thế hắn biểu diễn trông cũng không phức tạp lắm nhưng người bình thường chỉ sợ ở trên mặt đất cũng không làm được nổi.
Những động tác nhảy lên rất trôi chảy và nhẹ nhàng, mỗi lần chân đáp đất đều đi theo điệu nhạc nền, phảng phất như dưới chân dẫm lên không phải giày trượt băng mà là Phong Hỏa Luân mặc sức cho hắn sai sử.
Cuối cùng khi kết thúc, hắn đứng thẳng người và quay một vòng rưỡi xung quanh sân. Đôi giày lướt trên mặt băng tựa như một chiếc máy cắt đang mài giũa mặt băng. Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả người xem, vô số bông tuyết trắng xóa bay lên trời.
Dưới phần bình luận cũng bùng nổ như quả cầu băng kia.
Tạ Diễn tiện tay mở bình luận xem, hầu hết đều là gào thét và ca thán, tưởng như mình sắp không quen với mấy chữ "vừa ngầu vừa mạnh" này.
- - Nụ cười tự tin như ánh mặt trời, thật sự mlem mlem quá ạ!
- - Ui cha con trai biết trượt băng đều đẹp trai dữ vậy.
- - không, bởi vì đẹp trai nên trượt băng mưới đẹp chứ!
- - Hình như có dùng hiệu ứng đặc biệt á.
- -dáng người này, muốn sờ miếng ghê.
Tạ Diễn cười trộm, tối hôm trước đây được sờ mọi ngóc ngách nhá.
Phần bình luận còn có một tài khoản Weibo tên JC Giang Trình" tung ID của Cù Tranh Viễn ra. Lúc Tạ Diễn ấn mở Weibo của Cù Tranh Viễn thì thấy trong một đêm đã tăng thêm mấy chục vạn fans và vẫn đang có xu hướng gia tăng.
Trước đó, bình luận trên Weibo Cù Tranh Viễn có thể đếm được bằng một tay, bây giờ đã hơn ngàn.
Tiêu Hằng Vũ nói tối hôm qua video này còn lên hot search, lúc đang lượn lờ hot search cậu vô tình nhìn thấy.
Video gốc ở trên B trạm (Bilibili),top comment là chủ tus nhắn lại.
- - Vãi lìn, không ngờ có mỗi cái video ngắn tiện tay cắt lại được nhiều người biết đến vậy ( sớm biết thế đã làm đàng hoàng hơn chút ròi). Gặp ảnh ở sân băng cuối tuần trước vì thấy động (đẹp) tác (trai) rất (vô) đẹp ( cùng) nên quay lại, xin lõi đã làm phiền, nhưng mà tui biết xẻo cưa là ai rồi đóa [email protected] Cù Tranh Viễn, hình như ảnh còn là diễn viên nữa, chúc anh sớm ngày thành công nhé!??
ヽ(°▽°)ノ?
(Cố tình trông hoa, hoa không nở) Vô tình cắm liễu, liễu lại xanh, video này được giang cư mận (dân cư mạng) đăng lên mạng xã hội nên tin nhắn Weibo của Cù Tranh Viễn trả lời không xuể, bị hỏi đủ mọi vấn đề.
Có nghiêm túc muốn mời hợp tác quảng cáo, có cà rỡn hỏi hắn có bạn gái, thậm chí bạn trai hay chưa.
Đêm qua Vương Bất Phàm trước khi đi ngủ có dạo Weibo, vừa mở ra thì thấy tin này nên thức suốt đêm.
Cô tận mắt thấy số fans của Cù Tranh Viễn tăng vùn vụt, thậm chí tăng lên gần ngàn nên vừa mừng vừa lo.
Có tốt cũng có xấu, tự nhiên được lên hot search, còn là bất ngờ không kịp chuẩn bị gì đã bại lộ trước công chúng.
Điểm tốt là có thêm chút tiếng tăm, được mời thêm nhiều quảng cáo, chương trình truyền hình, phim điện ảnh, thậm chí còn có công ti truyền thông mời hắn quay video.
Chỗ xấu là hắn không thể chuẩn bị kĩ càng được, nhân số của đoàn đội* chưa đủ, kinh nghiệm của Vương Bất Phàm cũng có hạn, không thể tìm hiểu kịp những đối tác chất lượng nhất trong thời gian ngắn như vậy được.
*(Đoàn đội: đội ngũ nhân viên của ngôi sao, phụ trách việc tìm kiếm tài nguyên, đàm phán thương vụ, marketing tác phẩm, hay đơn giản là làm trợ lý đi theo chăm sóc cho họ.nguồn: bloganchoi)
"Bên chị có thể xác định hai đối tác quảng cáo không tệ, đều được ứng tiền trước, hơn nữa bản thân nhãn hiệu đã có mức độ nổi tiếng nhất định, không dễ lật lọng."
Notebook và hai li cà phê nóng mới pha đặt trên bàn trà của khách sạn, Vương Bất Phàm ngồi chép lại mấy phương thức liên lạc vào ghi chú.
Cù Tranh Viễn mà ngáp ngắn ngáp dài, giơ tay xoa xoa sống mũi, hắn cũng thức suốt đêm, hai mắt vừa cay vừa xót, ngáp xong lông mi cũng dính đầy nước mắt sinh lí.
Sắp rút gân mồm luôn, đây đã là cái ngáp thứ mười một rồi.
Sau khi Vương Bất Phàm nhận điện thoại thì tiếp tục: "Chương trình "Thách thức trăm phần trăm" có thay đổi. Tiết mục lên sân khấu không phải khiêu vũ mà là em mang giày trượt patin trượt một vòng xung quanh khán đài giao lưu với người xem, tốt nhất là có thêm màn biểu xoay người bốn phía."
"......" Cù Tranh Viễn xoa huyệt thái dương đang nảy thình thịch "Nếu em chỉ cần ăn thôi đã nổi tiếng, chắc bọn họ sẽ để em ngồi ăn bên khán đài hả?"
Vương Bất Phàm nhún nhún vai: "Chắc vậy á, chịu khó tí đi, cũng vì sự nổi tiếng thôi mà."
Cù Tranh Viễn thở dài: "Em đã trượt patin lần nào đâu mà, với cả giày trượt patin đâu có giống giày trượt băng."
Vương Bất Phàm: "Đối phương nói bằng lòng chi thêm 1000 tệ (~3,5 triệu VNĐ),lát chị đến trung tâm thương mại mua cho hai đôi giày trượt patin để em thử trước."
Cù Tranh Viễn rít gào: "Chắc em thiếu 1000 tệ á? Điệu nhảy kia em phải tập suốt mấy buổi cuối tuần rồi, nói đổi là đổi, khùng điên hay gì? Bộ nhìn em dễ bị bắt nạt lắm hả?"
Vương Bất Phàm vừa tiếp tục kiểm tra vừa cười khặc khặc: "Ông chủ của cái khu trượt băng kia tìm em làm người phát ngôn đó, nếu sau này muốn đến sân băng của ổng thì được chơi miễn phí đó."
"......"
"Còn có một thương hiệu son môi, nếu giúp bọn họ quảng cáo thì tặng một bộ son."
Cù Tranh Viễn trừng mắt hình viên đạn bắn qua.
Vương Bất Phàm vừa xem vừa cười, bỗng nhiên ngẩn ra, hít ngược khí lạnh, xoay màn hình notebook qua bên Cù Tranh Viễn, kích động đến mức nói năng lộn xộn: "Đạo diễn Tôn đạo diễn Tôn đạo diễn Tôn!!!! đạo diễn Tôn Thừa Chu hỏi cậu có đi thử vai được không!!!!!"
"Cái gì!?" Cù Tranh Viễn trợn tròn hai mắt.
Tôn Thừa Chu sinh ra trong gia đình có truyền thống nghệ thuật, ngay năm đầu tiên ra mắt đã ẵm ngay giải đạo diễn xuất sắc nhất, sau này còn được đề cử giải Gấu Vàng ở liên hoan phim quốc tế, hai lần đề cử giải Oscar, bộ phim điện ảnh hài kịch do ông đạo diễn từng lập kỉ lục phòng vé của Trung Quốc.
Không chỉ trong giới đạo diễn mà Tôn Thừa Chu còn có uy danh rất lớn trong toàn bộ giới giải trí, bởi vì tác phẩm của ông nâng đỡ rất nhiều lớp người mới hot lên, có tên tuổi của ông là có thể bảo đảm vấn đề phòng vé.
Sau khi Cù Tranh Viễn vào Weibo của ông xác nhận không phải trò đùa, mừng đến chửi bậy chửi bạ.
Được biết, Tôn Thừa Chu gần đây đang có kế hoạch quay một bộ phim thương mại đề tài quân sự, trên Weibo có chia sẻ một tổ đội đang làm việc ở nước ngoài, bên cạnh ông còn có một vài biên kịch trứ danh.
Nghề biên kịch tương đối khác với diễn viên hay đạo diễn, bình thường sống không phô trương quá. Cù Tranh Viễn không biết mặt của bọn họ nhưng tên tuổi thì vẫn quen vì đã từng xuất hiện trong nhiều bộ phim lớn.
Cù Tranh Viễn nhìn chằm chằm lời mời thử vai kia, tim đập mãi không dừng được. Nếu có cơ hội góp mặt vào phim đạo diễn Tôn tức là tương đương với việc có một tấm đệm lò xo làm bàn đạp, ýeee.
"Có điều tại sao ông ấy lại nhìn trúng em nhỉ? Bộ phim đầu tay của em còn chưa được chiếu, cũng chẳng có tiếng tăm gì."
Trong giới nghệ sĩ, mấy trăm nghìn fans không có gì đáng để ý, có lẽ còn chẳng bằng số lẻ của một nghệ sĩ hạng ba nữa.
Vương Bất Phàm nói: "Rất nhiều đạo diễn thích dùng người mới hơn, bởi vì ánh mắt người mới vẫn sạch sẽ, tinh thần phấn chấn, lại không có dã tâm hay bồng bột, cũng sẽ không có áp lực quá lớn từ dư luận. Giống như đứa trẻ mới sinh ra vậy, nó chưa từng tiếp xúc với bất kì thứ gì nên tự nhiên sẽ không có nhiều tâm tư hay ham mê lợi ích, cũng không biết so đo, nó có thể cảm nhận thế giới một cách toàn diện. Người mới cũng vậy, họ chỉ tập trung toàn bộ vào việc quay phim. Đây là cơ hội vô số diễn viên cầu mong cả đời còn không có được."
Nhận được phúc lợi trời ban cho, Cù Tranh Viễn đương nhiên phải mau chóng hỏi đối phương thời gian địa điểm, bên kia trả lời là hai ngày sau, thời gian cụ thể thì chưa biết vì Tôn Thừa Chu còn ở chỗ khác.
Hòm thư của phòng làm việc cũng nhận được không ít lời mời hợp tác, Từ Niệm lên mạng thảo luận công việc quay chụp cho lần tới.
Vương Bất Phàm nói: "Thời gian bên đạp diễn Tôn chưa quyết định được nên tương đối phiền. Đoàn phim "Những năm tháng ấy" còn có hai chương trình tuyên truyền và ngày mốt là tiệc sinh nhật của đạo diễn."
"Mấy chuyện tiệc sinh nhật này nọ bỏ được thì bỏ qua đi, tất cả đều phải ưu tiên bên đạo diễn Tôn trước." Từ Niệm nói.
"Vậy thì không ổn lắm đâu ạ," Cù Tranh Viễn có chút khó xử, "Lúc trước em đã nhận lời với đạo diễn Lý rồi."
Hắn ngây ngốc ở đoàn phim "Những năm tháng ấy" hẳn ba tháng trời, dù là đạo diễn hay nghệ sĩ thì cũng đã thành mối quan hệ bạn bè sâu sắc, hơn nữa đây còn là tác phẩm đầu tay của hắn.
Từ Niệm vẫn trước sau như một: "Nếu được dẫm lên bàn đạp của đạo diễn Tôn thì không biết bao nhiêu bộ " Những năm tháng ấy" mới bì được. Một khi cậu có địa vị trong cái giới này, toàn bộ người trong giới giải trí đều là bạn bè của cậu hết."
Lời nói của cô tuy cay độc nhưng rất đúng sự thật, mỗi một chữ đều ẩn giấu những điều mà mấy năm nay cô nhận thấy được trong giới.
Mà đến khi toàn bộ giới giải trí này đều là bạn bè cũng có nghĩa là không có một người bạn chân chính nào cả.
Cù Tranh Viễn vẫn kiên quyết: "Em sẽ nghĩ cách để phối hợp cả hai bên, tiệc sinh nhật nếu em đã đồng ý thì chắc chắn phải đi."
Từ Niệm không nói thêm gì nữa, còn Vương Bất Phàm thì cười cười vỗ vai hắn: "Chị có cảm giác đạo diễn Tôn chắc sẽ rất thích em."
Cù Tranh Viễn bắt chéo chân: "Có cái khuôn mặt này rồi, làm gì có ai không thích em được?"
Vương Bất Phàm giơ quyển sổ nhỏ trong tay qua tính đập hắn, Cù Tranh Viễn vội vàng ôm đầu bảo vệ mặt: "Đừng đừng đừng, em còn chưa kịp mua bảo hiểm nữa!"
Sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, đoàn đội của Tôn Thừa Chu thật sự kí hợp đồng với Cù Tranh Viễn, có điều thù lao đóng phim không cao, chỉ có 60 vạn (~hơn 2 tỉ),thời gian quay trên dưới ba tháng, hơn nữa phải ở lại đoàn phim.
Hắn chia sẻ tin này cho bạn trai mình trước.
Tạ Diễn ngạc nhiên vô cùng: "Ma Rốc hả! Chạy đến cái chỗ xa lơ xa lắc ấy lấy cảnh á?"
"Không chỉ Ma Rốc đâu, hình như còn phải bay đến Hong Kong và Dubai nữa ấy, nên chỉ được ở lại đoàn phim thôi." Cù Tranh Viễn nói.
"Vậy thì bao lâu mới được về nhà cơ chứ." Tạ Diễn đột nhiên sinh ra cảm giác đau khổ của nóc nhà chờ cột nhà về.
"Mỗi nơi tôi đi qua sẽ gửi về cho em một món quà được không? Chờ tôi xong việc thì sẽ về dẫn em đi du lịch."
Tạ Diễn lại vui cười hí hửng: "Vậy cũng được."
Tới mùa mưa dầm, thời tiết sáng nắng chiều mưa.. Ban ngày, cả thành phố còn tiếng ve râm ran, tới chạng vạng mây đen ngùn ngụt kéo đến như sắp đụng vào mấy nóc nhà cao tầng.
Thành phố bị bóng đêm bao phủ, đèn đường 5 giờ chiều đã sáng.
Tạ Diễn ra ngoài không mang ô che mưa, từ thư viện về tiểu khu bị mưa xối ướt như con gã rớt vào nồi canh, quần sịp chắc cũng vắt ra nước được mất.
Tắm nước ấm xong cậu xuống lầu đút Hổ Tử chút đồ ăn, nấu cho mình nồi mì tôm để đớp.
Cù Tranh Viễn không ở nhà nên cậu cứ ăn đại ăn càng, no là được rồi
Hổ Tử ăn uống no đủ thì nằm yên, phòng khách rộng tang hoang cũng chỉ có tiếng cậu hút mì.
Nhớ Cù Tranh Viễn cậu.
Mỗi khi một mình ngồi ở trên bàn cơm ăn hoặc là lúc xem TV, nỗi nhớ mong bắt đầu lan ra.
Từ lần trước từ biệt ở Thượng Hải, Cù Tranh Viễn vẫn luôn bận rộn, chưa về nhà lần nào.
Thi cuối kì vừa xong, còn hy vọng được thân mật bên Cù Tranh Viễn suốt kì nghỉ hè, không ngờ lại phải đi quay phim, lại còn bay ra tận nước ngoài.
Như này thì đi tham ban cũng chẳng có cửa mà tìm.
Sắp đến sinh nhật cậu rồi, cũng không biết Cù Tranh Viễn có còn nhớ không.
Năm ngoái, người nào đó còn lập lời thề son sắt rằng sau này năm nào sinh nhật đều sẽ ở bên cạnh cậu.
Năm nay Cù Tranh Viễn không nhắc một lời lại, còn nói phải đi quay phim.
Nếu quên thật, cậu chắc chắn sẽ biểu diễn tiếc mục cao chạy xa bay, đưa nhau đi trốn, sẽ mang Hổ Tử đi tìm Đại Hoàng dưới lầu cho biết mùi.
Tạ Diễn vừa ăn vừa tìm tòi động thái của bạn trai trên mạng, đây là thói quen mới bắt đầu gần đây.
Ảnh, video, thậm chí cả meme, bộ nhớ 128g cũng sắp chứa không hết rồi đây.
Gần đây có truyền thông soi từng chi tiết nhỏ, bới lông tìm vết để điều tra gia cảnh của Cù Tranh Viễn.
Chuyện này Tạ Diễn vẫn luôn chú ý.
Lúc đầu có vài blogger soi mấy trang sức hắn đeo khi quay gameshow, còn đùa rằng hắn đem theo cả cái biệt thự di động, câu nói giỡn này từ từ truyền xa đi.
Các fan bắt đầu mổ xẻ những nhãn hiệu hắn từng mặc, phát hiện một nhãn hiệu đồ nam sản xuất trong nước xuất hiện trên người hắn nhiều lần.
Ngày hôm qua, trên Weibo đã có một marketing account trực tiếp phô bày của cải nhà hắn ra.
Con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn, công ti nhiều năm liên tục đều được nằm trong top 100 công ty có tỷ suất lợi nhuận cao nhất trong ngành công nghiệp may mặc của Trung Quốc, tài khoản này còn tra được giá trị con người của Cù Bình Sinh.
Hai mắt Tạ Diễn trừng to còn hơn Hổ Tử.
Lúc trước cậu đã biết nhà họ Cù nhiều tiền, nhưng không ngờ lại giàu đến mức ấy, tài sản còn khủng hơn cậu tưởng tưởng rất nhiều.
Có điều con số này đối với cậu cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cậu hút một miếng mì gói, rồi lại xem tiếp.
Đoàn phim "Những năm tháng ấy" đăng một đoạn video tuyên truyền ở Trùng Khánh, là fans quay lại được, hỉnh ảnh hơi mờ, có điều nhìn là biết đây là fan của Cù Tranh Viễn, camera luôn sát sao theo hắn.
Trong phần tương tác, có trò chơi so tài xem đội nào ăn Pocky mau hơn, đầu tiên là xú xì, Cù Tranh Viễn vừa vặn cùng đội với nữ chính.
MC bảo nữ chính ngậm một miếng bánh quy, Cù Tranh Viễn đứng mặt đối mặt với cô, còn chưa tiến sát lại, ở dưới sân khấu đã nghe tiếng thét chói tai.
Nữ chính ngậm bánh quy cười, Cù Tranh Viễn cũng cười.
Tạ Diễn chịu không nổi, tạm dừng video, đẩy điện thoại ra khỏi tầm mắt
Thấy bạn trai cười đùa với con gái đã chua lè rồi, đằng này còn miệng đối miệng đút đồ ăn.
Giờ cậu mới biết vì sao xác suất chia tay và li hôn của minh tinh cao đến vậy, đâu phải ai cũng chịu được bồ mình xà nẹo với người khác. Dù cho đó có là tính chất công việc, cũng không sao khống chế được cảm xúc ghen tuông.
Cậu không muốn xem mấy thứ khiến mình mất hứng như này nhưng cái tay nó không chịu nghe lời.
Tiếng thét chói tai trong video gần như át luôn giọng của MC, cô bé quay phim cứ la to "Đừng, đừng mà" như sắp khóc tới nơi.
Tạ Diễn cũng sắp khóc rồi nè.
Nhưng môi Cù Tranh Viễn vẫn từ từ chu lên, nữ chính thậm chí còn nhắm hai mắt lại.
"Đệt!" Tạ Diễn phát cáu, Tạ Diễn giận bay màu, cậu đè cổ dí điện thoại cho Hổ Tử xem, "Con coi ba con này! Ra ngoài cái là bung lụa vậy đấy!"
Hình như Hổ Tử có thể hiểu được cảm xúc của con người, nó giơ tay khẽ vuốt mu bàn tay Tạ Diễn an ủi.
Tạ Diễn gãi gãi cằm nó, thở ngắn than dài: "Ngày nào cũng không về nhà, mèo mả gà đồng sau lưng tao, trời ơi mệnh hai tụi mình sao mà khổ."
Video cuối cùng, Cù Tranh Viễn cắn nát miếng bánh quy kia, hai người không hôn nhau, có điều cái cục ghen tuông nằm trong phòng mãi mới chịu tan.
Cù Tranh Viễn gửi mấy tin nhắn cho Tạ Diễn, Tạ Diễn bực bội nên cũng không thèm trả lời.
Một tiếng sau, Cù Tranh Viễn gọi hai cuộc điện thoại, không ai nghe.
Mây đen phủ đầy trời, một cơn mưa lớn xả xuống thành phố, hạt mưa bắn lên cửa thủy tinh để lại những vệt nước mờ mịt.
Ngoài phòng gió nổi điên cuồng, cây cối trong tiểu khu bị thổi ngả nghiêng, tiếng nước mưa vang lên như một bản nhạc nặng nề.
Tạ Diễn ngồi trong phòng sách lẳng lặng đọc sách, Hổ Tử cuộn tròn trên đùi cậu ngủ say.
Tuy rằng bật chế độ im lặng, nhưng màn hình thi thoảng sáng lên cậu vẫn chú ý.
Lần thứ ba Cù Tranh Viễn gọi điện thoại đến.
"Gì đó?" Giọng điệu cậu cũng không tốt lành gì cho cam.
Cù Tranh Viễn nghe ra giọng bạn nhỏ nhà mình có gì đó sai sai: "Sao vậy em? Đang làm gì đó, sao lâu vậy mới nghe máy?"
"Đọc sách đó." Tạ Diễn nhỏ giọng oán trách, "Không phải lúc anh bận cũng thường xuyên không thèm trả lời tin nhắn của em hả?"
Tiếng cười của Cù Tranh Viễn vang lên ở đầu bên kia.
Tạ Diễn nhướng mày: "Anh cười gì mà cười?"
Cù Tranh Viễn: "Em không vui hả? Vì gần đây tôi không về nhà ngủ với em sao?"
Giọng hắn như có một loại ma lực nào đó, một bụng cáu giận của Tạ Diễn lập tức được xả ra hơn phân nửa, bĩu môi: "Mình em ngủ sướng ơi là sướng, lăn qua lộn lại kiểu gì cũng được."
"Thiệt không? Bộ ngủ với tôi em không lăn qua lăn lại chắc."
Tạ Diễn "Xì" một tiếng, dối lòng đáp trả: "Một mình em ngủ quen rồi."
"Àaa --" Cù Tranh Viễn kéo dài âm cuối, cong môi cười cười, "Vậy tôi không cần lên lầu nữa nhée......"
Tạ Diễn nhạy bén: "Là sao?"
"Đồ ngốc." Cù Tranh Viễn dùng cái vali to bự đẩy mạnh cửa, "Xuống mau, tôi về nhà rồi đây."
"Hả!?"
Tạ Diễn nửa tin nửa ngờ đứng dậy, phát hiện đèn phòng khách dưới lầu sáng lên, kích động la to: "Sao anh về rồi!?"
Cậu phi như bay xuống lầu, Hổ Tử cũng chẳng theo kịp.
Cù Tranh Viễn gọi xe về, mới đội mưa chạy về, cả người ướt đẫm, vải vóc dính sát người, tóc tai lộn xộn rũ trước trán còn nhỏ nước lỏng tỏng.
Hắn giơ tay vuốt bớt, đang định tặng bạn nhỏ một nụ hôn kiểu Pháp thì nghe Tạ Diễn nói: "Bộ nhân vật của anh lại bị ai cướp nữa hả!"
Cù Tranh Viễn cười khúc khích: "Em không trông mong gì tốt đẹp hơn được hay sao?"
"Vậy là không có bị cướp phải không?"
"Đương nhiên rồi! Lần này là hợp đồng giấy trắng mực đen, tiền đặt cọc cũng đã đưa một nửa, đoàn phim lần trước còn chả thèm trả tiền." Cù Tranh Viễn nói, "Lễ khai máy còn chưa xác định được, chắc phải chờ sắp xếp chung."
"Vậy là được rồi, vậy là được rồi." Tạ Diễn thở phào nhẹ nhõm.
Cù Tranh Viễn giang tay nhướng mày: "Nhanh lên, em còn chưa mừng tôi về nhà nữa."
Tạ Diễn đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Anh ướt hết cả người rồi, để em lấy khăn lông lau cho anh."
Đội mưa to chạy về nhà, không những không có một nụ hôn nồng nhiệt mà đến cái ôm cũng không có, Cù Tranh Viễn có hơi thất vọng.
Hắn mau lẹ chộp lấy cậu như chó dữ bắt mồi, từ sau lưng ôm lấy Tạ Diễn, đầu ngón tay lạnh lẽo thò vào vạt áo, lại men theo mép quần ngủ sờ mò: "Từ trước đến giờ em ướt như con chuột lột tôi chẳng bao giờ chê, tôi ướt tí thì em trốn mất á?"
"**."
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Diễn sớm đã đỏ bừng, ngay sau đó lại bị hắn thọc lét đến nhũn gối, cậu ngửa đầu cười ha hả, vặn vẹo trong lồng ngực hắn "Em tắm rồi mà!"
Cù Tranh Viễn hôn hôn vành tai cậu: "Vậy...... Tắm với tôi thêm lần nữa nhé?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]