Kiếm là dùng để giết người, kiếm chiêu đương nhiên cũng dùng để giết người. Bất luận kiếm chiêu này phức tạp hoa mỹ hay đơn giản mộc mạc, mục đích cuối cùng của nó chỉ có một – đó chính là giết chết kẻ địch.
Cho nên y căn bản không cần phải suy nghĩ kiếm này làm sao vung ra.
Trong lúc bừng tỉnh Phương Khác chìm vào trạng thái lĩnh ngộ, tu vi đình trệ đã lâu bắt đầu buông lỏng. Đạo kiếm khí an phận trôi nổi trong đan điền lại đột nhiên bành trướng, nuốt lấy đạo kiếm khí khác rồi dung hợp.
Mà nguyên anh có chút suy yếu chậm rãi mở mắt ra, ngay vào lúc nó mở mắt, đạo kiếm khí sau khi đã dung hợp kia thoáng cái hóa thành luồng bạch quang chui vào giữa mi tâm nguyên anh. Trong hai mắt nguyên anh xuất hiện hai luồng kiếm quang.
Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác ngồi xổm trên đài sen, trên tay còn cầm phù chú đột nhiên liền ‘ngộ’, mỉm cười.
Ngoài đỉnh mặt trời mọc rồi lặn, trong đỉnh vẫn là một vầng dương đỏ dưới nước.
Khí tức của Diệp Vu Thời càng lúc càng nội liễm, hiển nhiên cảnh giới lại tăng lên một bậc. Nhưng tiến độ lại càng ngày càng chậm. Trong đỉnh vẫn là quá ít linh khí, sát khí chiếm phần lớn, không có lợi cho tu hành. May là Băng Lưu Diệm của Diệp Vu Thời thông qua sát khí đã tinh tiến không ít.
Sau đó đến một ngày, Phương Khác đứng lên, cầm kiếm đi tới dưới đường kiếm cuối cùng.
Diệp Vu Thời đứng không xa chuyên chú nhìn y.
Phương Khác nhấc kiếm, chém ra.
Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337880/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.