Giang Trầm Chu dường như lại lên cơn hứng khởi đích thân dẫn người vác Tiêu Bình Phúc đến địa lao.
Địa lao luôn âm u ẩm ướt còn lan tràn một mùi máu tanh rỉ sét. Trên mặt sàn lát đá xanh có vài vết sậm lâu năm tích lũy.
Một trong những tu sĩ nâng Tiêu Bình Phúc chính là thanh niên ở sân diễn luyện, tên là Vương Tuyết Hàm. Hắn vẫn là lần đầu tiên đến địa lao. Theo sau Giang Trầm Chu, Vương Tuyết Hàm đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Chỗ ngục tốt ở vẫn coi như bình thường, nhưng trong hình đường có thêm nhiều hình cụ chưa từng thấy, những hình cụ này được rửa rất sạch sẽ, hoặc bày hoặc treo trong hình đường. Trong hình đường còn có thể nghe được tiếng rên rỉ và tiếng quát mắng truyền đến trong ám thất.
Trong hình đường có rất nhiều ngục tốt đi tới đi lui, trên tay đều cầm một móc sắt dài. Móc rất thô. Y phục của họ thuần đen, họ nhìn thấy người đến chỉ ôm quyền hành lễ rồi vùi đầu làm việc của mình. Chỉ là trên thân mỗi người đều mang theo luồng khí tức âm trầm. Có vài người rõ ràng là nhân vật nhỏ bé chạy tới đón, nhìn thấy Giang Trầm Chu liền lộ nụ cười nịnh nọt. Hàm răng trắng tinh vô cùng chói mắt.
“Đại nhân, ngài đến rồi. Ngài ngồi, ngài ngồi…” Một trong đó cong lưng cúi gập tận tụy phục vụ Giang Trầm Chu, chỉ chớp mắt trong hình đường đã được bày một chiếc bàn hoàn toàn không phù hợp với địa lao, trên còn đặt linh trà và linh quả.
Tiêu Bình Phúc bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337879/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.