Gió thổi qua rừng trúc, tạo lên từng cơn sóng. Diệp Vu Thời và Phương Khác chọn một con đường nhỏ vòng qua Tuyết Đỉnh sơn. Trên đường gặp phải tiểu đội tuần tra của Thái Hành, vẫn đi tuần như trước chứ không phái tu sĩ cấp cao tọa trấn. Vì thế hai người đi coi như cực kỳ thuận lợi.
Cuối cùng chỉ cần thông qua Trường Thiên Hiệp cốc là được.
“Phía trước chính là Trường Thiên Hiệp cốc, phòng bị nơi đó có lẽ sẽ nghiêm hơn. Đệ vẫn cảm thấy không hợp lý.” Phương Khác nhẹ giọng nói, nhịn không được liên tục nhìn Diệp Vu Thời.
Diệp Vu Thời không đáp trả gì, chỉ chuyên chú với động tác của mình. Cứ như lúc này bàn trận trong tay hắn đã thu hút tất cả lực chú ý của hắn.
Mi mắt nửa rũ, thần tình chuyên chú, đôi môi với độ cong hoàn mỹ hơi nhếch lên. Diệp Vu Thời chỉ có lúc nghiêm túc mới bỏ đi sự ôn hòa, thay bằng cảm giác băng lạnh.
Nhưng như vậy không đúng, loại trầm mặc này đã kéo dài suốt đường.
“Khụ, tình hình bên Tiêu Xương Thu thế nào? Huynh ở Tả Thần Sách Doanh thế nào? Chuyện tu sĩ yêu ma tộc giải quyết chưa?” Phương Khác nhìn bên mặt nghiênh của Diệp Vu Thời, tiến tới cười hi hi hỏi.
Vẫn là trầm mặc.
Hồi lâu Phương Khác thu lại nụ cười: “Xin lỗi.”
Diệp Vu Thời chậm rãi ngẩng đầu nhìn khóe môi cong cong của Phương Khác: “Xin lỗi? Không cần đến xin lỗi. Vừa rồi những lời đệ nói với Thái A, đã nói rất rõ ràng. Mấy câu trong đó là nói với huynh, huynh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337841/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.