Đúng như Phương Khác nghĩ, tối đầu tiên trên thuyền đã gặp được thủ lĩnh của tám vị cao thủ. Một người trung niên toàn thân màu đen gần như dung nhập vào bóng tối, mí mắt rũ xuống chỉ còn đường kẽ lại lộ ra ánh sáng sắc bén. Đường vân pháp lệnh thật sâu trên mặt khiến ông càng thêm âm trầm. Sau khi gặp mặt Phương Khác, vị trung niên này liền biến mất.
Ngày thứ hai trên thuyền, hai phu thê Hách Liên Đoan rời khỏi, họ đưa Phương Khác đến đây đã nể mặt lắm rồi.
Một ngày sau khi cáo biệt hai người Hách Liên Đoan.
Phương Khác đột nhiên nghiêm túc tìm tòi cả con thuyền, thử tìm ra nơi tám cao thủ ẩn náu. Kết quả không tìm được chút dấu tích nào của tám cao thủ, ngược lại còn khiến người khác chú ý. Tìm vài lần Phương Khác liền từ bỏ, chỉ thỉnh thoảng đứng trên thuyền dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn đáy nước, y thầm nghĩ chẳng lẽ đều đu dưới đáy thuyền?
Mỗi khi thấy Phương Khác nhìn đáy nước, Chu Lập Đức cũng thò đầu nhìn theo, sau đó chẳng hiểu gì nghĩ Phương Khác đang làm gì chứ?
Khi số lần nhiều rồi, dẫn đến những người còn lại trên thuyền cũng thi nhau thò đầu nhìn đáy nước. Ngay cả Vương Lạc Dương vào một ngày cũng hất cao cằm ra vẻ không quan tâm thò đầu nhìn một cái. Nhưng cái gì cũng không nhìn ra, càng không nhìn ra, bọn họ càng cảm thấy hiếu kỳ đối với hành vi của Phương Khác.
Từ sau khi người đầu tiên thử ném một cục đá xuống, thứ họ ném xuống càng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337811/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.