“Đồng Đồng! Con ta chịu khổ rồi.” Lúc này đột nhiên một bóng đỏ xuất hiện ôm lấy Hách Liên Đồng, chỉ thấy một nữ tử mỹ mạo mặc áo trùm đỏ sậm ôm lấy Hách Liên Đồng nhẹ giọng hỏi han, đáy mắt tràn đầy lệ quang.
Cuối cùng lau lệ xong thì đôi mắt đẹp đó hung tợn trừng sang Phương Khác.
Phương Khác thẳng thắn cười lại, trên mặt chẳng có chút hổ thẹn chột dạ nào. Vì y chưa từng cảm thấy chuyện này mình làm sai. Chỉ âm thầm nói trong lòng, cái mục gặp gia trưởng này quả nhiên không thể tránh được.
Thu Thủy thấy người này còn có mặt mũi cười với mình, nhất thời nổi sung, nàng kéo Hách Liên Đồng ra sau lưng, lạnh nhạt nhìn Phương Khác: “Tiểu tử không giáo dưỡng, gặp trưởng bối không biết hành lễ vấn an sao?”
Phương Khác sửng sốt, tuy chẳng có mâu thuẫn gì với ba chữ không giáo dưỡng, nhưng dù sao đối phương quả thật là tiền bối, y nên hành lễ trước. Cho nên Phương Khác mỉm cười chắp tay hành lễ: “Vãn bối Phương Khác bái kiến tiền bối.”
Sắc mặt Thu Thủy lập tức càng thêm khó coi, đôi mắt xinh đẹp nhìn sang Hách Liên Đoan. Hách Liên Đoan sửng sốt một lúc rồi sắc mặt cũng khó coi, hơi mang khiển trách nhìn Phương Khác.
Phương Khác nhìn vẻ mặt hai người, hơi nghi hoặc khó hiểu, ngẫm lại một lượt ngôn ngữ động tác của mình, không phát hiện có chỗ nào thiếu thỏa đáng, cho nên sao lại đắc tội bọn họ nhỉ?
Hách Liên Đồng kéo tay mẹ mình nên có thêm lòng tin, thấy thái độ của cha mẹ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337810/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.