Phương Khác cất mấy quyển sách vào nhẫn Nạp Hư, Đông Phương Vu Vân kêu lên một tiếng kinh ngạc. Phương Khác nhìn vẻ kinh ngạc của Đông Phương Vu Vân, bật cười. Mấy vị hoàng tử trừ đại hoàng tử ra tuổi tác chênh lệch không lớn, vị lục hoàng tử điện hạ này chỉ nhỏ hơn Diệp Vu Thời hơn một tuổi. Từng nghe Diệp Vu Thời nói, vị lục hoàng tử này từ nhỏ đã nổi danh là nhát gan, luôn yếu nhược trốn sau lưng mẫu phi không nói tiếng nào. Mà lúc đó những vị hoàng tử khác đều đã có thể hành lễ vấn an ra hình ra dạng rồi. Còn Đông Phương Vu Mộc khi đó còn học cùng một thầy với Diệp Vu Thời. Tuy tuổi tác đều quá nhỏ, không có quá nhiều giao tình, nhưng dù sao máu nồng hơn nước, những hoàng tử này vẫn bất đồng. Phương Khác khẽ nhíu mày, nhớ đến lời đồn nghe được ở Phụng thành mấy hôm trước. Đông Phương Vu Mộc có danh tiếng rất tốt ở dân gian, những học tử này đều tán thưởng nhân nghĩa. Đông Phương Vu Mộc thời thiếu niên theo cha xuất chinh, anh dũng thiện chiến, còn từng thỉnh mệnh cho tam quốc vong thần. Sau khi Ương Triều thống nhất, mấy lần sử lý tai họa các nơi, giành được không ít danh tiếng. Mấy năm gần đây lại được hoàng thượng phái đến Giang Nam chỉnh hợp thương hộ. Danh khí của thái tử tại dân gian càng thêm lớn. Phần lớn học tử đều đang nghị luận chuyện thái tử bị tước quyền. Hình như mấy ngày trước, Đông Phương Vu Mộc bị quở trách giữa triều, quan viên đứng đầu phe thái tử Giả thái phó đã cáo lão hồi hương, nhiều quan viên bị giáng chức. Còn có một vài quan viên bị chỉ ra tham ô không ít ngân lượng ở Giang Nam mà tống vào ngục. Phương Khác nhìn vị lục hoàng tử được bảo hộ dưới cánh thái tử kia: “Nhỏ không nhịn, tất loạn đại mưu.” “Ngươi nói gì?” Đông Phương Vu Vân nghi hoặc hỏi lại. “Chuyện người trong hoàng miếu, tốt nhất các ngươi đừng chen vào. Ta nghĩ các ngươi cũng chẳng phải không biết người trong hoàng miếu rốt cuộc nghe lệnh ai đúng không?” Phương Khác đáp, cuối cùng cũng nói ra rồi. Sự bất mãn của thái tử đối với người cha đã đạt đến mức độ nguy hiểm. Y đã mơ hồ suy đoán được hành động tiếp theo của Đông Phương Vu Mộc, y nghĩ Diệp Vu Thời nhất định cũng thế. Chỉ là Diệp Vu Thời rõ ràng đặt mình ở ngoài, hoàn toàn thờ ơ. Phương Khác bất đắc dĩ cười cười, nhưng Diệp Vu Thời thật sự hoàn toàn thờ ơ sao? Nói xong Phương Khác đứng dậy, không thèm quan tâm Đông Phương Vu Vân có biểu cảm gì. Ra ngoài Tẩm Viên, từ xa đã thấy mấy thị vệ thủ ở cửa viện. Lúc này Phương Khác đã nghe được tiếng nói chuyện trong viện. “… Không khác gì lấy trứng chọi đá.” Đây là âm thanh của Diệp Vu Thời. “Đúng đó, rõ ràng biết là chết, lại vẫn không thể không làm. Vì có vài lúc, có vài thứ còn quan trọng hơn cả mạng. Các quan viên đi theo ta, thuộc hạ tri kỷ chí giao của ta đều bị ông ta nắm trong lòng bàn tay. Ta không động, bọn họ bị tống vào ngục. Mọi người trong thái tử phủ của ta may mắn được sống. Sau đó lại là tước quyền chỉnh đốn không ngừng nghỉ, nhiều nhất cũng sẽ có kết cuộc giống ngươi. Chỉ là không biết nếu ta động rồi…” Người này nói đến đây, bèn cười lên. “Chỉ còn duy nhất đường chết.” Diệp Vu Thời nói. Lúc này thị vệ trước cửa đã nhìn thấy y, vội vã chạy vào trong viện thông báo. Tiếng nói chuyện bị ngắt ngang, thị vệ chạy chậm ra, cúi đầu hành lễ với y rồi lui đi. Phương Khác bước vào viện, thấy Diệp Vu Thời cùng một thanh niên mặc y bào vàng nhạt ngồi cạnh bàn gỗ, cả hai cùng lúc nghiêng đầu nhìn y. Diện mạo người đó có mấy phần tương tự với Diệp Vu Thời. Vị này… đại để chính là thái tử. Đông Phương Vu Mộc mỉm cười nói với Phương Khác: “Phương tu sĩ.” Nói xong lại nhìn Diệp Vu Thời: “Đúng, chỉ còn duy nhất đường chết. Nhưng ta chỉ cầu nếu chết rồi, thì vị phụ hoàng vĩ đại của chúng ta được chân chính trở thành người lẻ loi đơn côi, cô độc trăm năm. Xem hậu nhân đánh giá thế nào về vị khai quốc chi quân này, thiếu niên tang mẫu, huynh đệ đều mất. Trưởng tử si ngốc, nhị tử chết bệnh, thái tử mưu nghịch, tứ tử bất trung bất hiếu…” Khi Đông Phương Vu Mộc nói những lời này, ngữ khí cực nhẹ, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều khiến người ta không rét mà run. Diệp Vu Thời lặng yên không nói. Đông Phương Vu Mộc đứng lên: “Nhị hoàng huynh, nếu ngươi đã không phải người phàm giới, vậy đừng tham gia vào vũng nước đục này. Đã thoát ly hoàng gia vô tình, vậy cứ làm tu sĩ của ngươi đi thôi. Hôm nay ngươi và ta, là giao tình cạn nhưng lời thâm sâu. Cáo từ.” Đông Phương Vu Mộc hơi dừng một chút trước mặt Phương Khác: “Hôm đó ánh mắt ngươi nhìn Phụng thành… khiến ta rất để ý.” Nói xong Đông Phương Vu Mộc bèn ra ngoài, chỉ lưu lại Phương Khác đầy nghi hoặc. Ánh mắt y hôm đó có gì kỳ quái sao? Phương Khác ngồi xuống vị trí của Đông Phương Vu Mộc, nâng tờ giấy trên bàn lên. Phía trên là hơn mười cái tên, đằng sau là địa danh, phân tán ở các nơi tại Ương Triều. Hiển nhiên đây là thứ Đông Phương Vu Mộc đưa tới. “Đây là danh sách người truy sát huynh năm đó. Đều là tu sĩ Âm gia, hiện tại không ít người đang giữ chức tại Ương Triều.” Diệp Vu Thời nói. “Tính ra hôm nay huynh có vài phần may mắn, không trưởng thành ở thâm cung đó.. Cái chết của Đông Phương Vu Thời, là sự sống của Diệp Vu Thời, tính ra là một chuyện may mắn.” Diệp Vu Thời cong môi nói, chỉ là trong nụ cười nhìn thế nào cũng lộ ra sự bi thương. Phương Khác đứng lên, ấn vai Diệp Vu Thời ôm Diệp Vu Thời vào lòng. Hôm đó y xem hắn như người trong tiểu thuyết, những gì hắn gặp phải đối với y chẳng qua chỉ là mấy trăm chữ dưới ngòi bút của tác giả. Hôm nay thân ở bên trong, chỉ cảm thấy đau lòng. Những lời Đông Phương Vu Mộc vừa nói, tỏ rõ suy đoán của y đã thành sự thật. Cho dù có vô tình, chung quy vẫn là huyết mạch tương liên, có lẽ còn có cảm giác dồng cảnh ngộ với nhau. Diệp Vu Thời vòng tay quanh eo Phương Khác, ngừng một chút mới nói: “Khác biệt trong cách hành sự của tu sĩ và người bình thường nằm ở đây, chúng ta xem pháp luật Ương Triều như không có. Còn giữa tu sĩ, lấy sinh tử giải thù oán, phương pháp đơn giản thô bạo, nhưng trực tiếp có hiệu quả.” Tường cung cao cao màu đỏ lộ ra từng tia lạnh lẽo dưới ánh mặt trời. Vốn dĩ hôm nay nên là một ngày vô cùng bình thường. Cung nhân vội vã tới lui, hậu cung phi tần tươi cười nói chuyện, Thái Cực cung tiêu điều, còn có Triều Dương cung vắng tanh, tất cả như thường. Nhưng cung nhân bận rộn ngoài Thái Cực cung, cùng cung nhân bận rộn bên ngoài Triều Dương cung, lại giống như ném một hòn đá xuống mặt hồ bình lặng, tạo nên sóng gợn lăn tăn hay sóng lớn ngập trời thì phải xem độ lớn của hòn đá đó. “Chủ tử, Âm đại nhân, Vương đại nhân, Tôn đại nhân, La đại nhân… sáng nay bị phát hiện chết trong nhà.” Tri Thu chạy vội tới, sắc mặt tái nhợt hai mắt thất thần bước vào nội thất, quỳ ụp xuống đất, nói với nữ tử mặc cung trang màu đỏ nằm nghiêng trên tháp. “A? Là hành vi của Đông Phương Nguyên Bốc hay nhi tử tốt của hắn?” Nữ tử mặc cung trang đặt sách xuống, thờ ơ nghiêng mặt qua nhìn Tri Thu. Tướng mạo nàng cực kỳ tuyệt lệ, diện mạo vẫn là thiếu nữ mười mấy tuổi, trên cung trang đỏ rực thêu phụng hoàng màu vàng tinh xảo, nàng chính là Âm Văn Linh. “Nô tì không biết… nghe nói mấy vị đại nhân đều bị cắt đứt yết hầu. Nhìn vết thương là… do trường kiếm gây ra.” Tri Thu vừa nói vừa run rẩy, răng va lập cập. Âm Văn Linh ngẫm nghĩ một lát rồi nhẹ cười, tiếng cười vô cùng dịu dàng: “Xem ra là kẻ địch. Ngươi không cần sợ, chẳng qua là chết mà thôi. Có gì đáng sợ đâu chứ? Người luôn sẽ chết.” Tri Thu run rẩy càng thêm dữ dội, thậm chí bắt đầu nghẹn ngào, nàng không muốn chết, nàng vẫn chưa muốn chết, dáng vẻ dữ tợn của Âm đại nhân trước khi chết tại Phụng thành lại xuất hiện trước mặt nàng. “Thật đáng thương.” Âm Văn Linh nhẹ thở dài, chống lên tháp chậm rãi ngồi dậy: “Cuối cùng lưu lại bên cạnh ta là ngươi.” “Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân tới lại mọc. Quả nhiên là thế, nếu không phải mấy người Âm Phong năm đó trêu chọc đệ nhất võ sĩ phàm giới, chơi trò mèo vờn chuột, làm sao lại gây ra chuyện hôm nay. Hôm đó ta đã từng nói, nhị hoàng tử điện hạ là biến dị băng linh căn, không thể lưu… ngươi nói có phải không? Nhị hoàng tử điện hạ.” Âm Văn Linh chậm rãi đưa chân vào trong chiếc giày thêu hoa. Tri Thu mãnh liệt quay đầu, trước cửa là một thiếu niên bạch y như tuyết đứng ngược sáng, thiếu niên này mi mục như họa, vì đứng ngược sáng nên diện mạo khá mơ hồ, có điều nàng vẫn nhìn ra được diện mạo hắn hơi mang bộ dáng của Diệp quý phi năm đó. Vị Diệp quý phi đó chết chẳng chút thể diện, cho dù năm đó là đệ nhất mỹ nhân nổi tiếng một thời, thì bộ dạng chết treo cũng rất đáng sợ. Tri Thu giật lùi về sau mấy bước. Nhị hoàng tử! Nàng vẫn còn nhớ lúc nàng đưa lụa trắng cho vị Diệp quý phi đó, vị điện hạ này đang ở bên cạnh Diệp quý phi. Diệp Vu Thời bước vào, Tri Thu mới thấy rõ, nhị hoàng tử điện hạ đã là thanh niên, tuy giống mẹ nhưng đôi mày kiếm và đôi mắt hẹp dài thanh lãnh lại giống như đúc hoàng thượng lúc còn trẻ. Mà phía sau Diệp Vu Thời còn có một thanh niên diện mạo thanh tú. Phương Khác theo Diệp Vu Thời vào phòng, sau đó đứng cạnh Diệp Vu Thời. Suốt đêm giết chết mười mấy đại thần đương triều. Đây chính là phương thức hành động của tu sĩ, đơn giản trực tiếp, đây chính là khác biệt giữa tu sĩ và người bình thường. Cho nên đây chính là kế hoạch của họ. Chỉ chọn lúc lão lừa trọc và vị Đao đại nhân không có mặt mà thôi, rất đơn giản không phải sao? Âm Văn Linh bước chậm đến cạnh bàn, ngồi lên đệm mềm: “Nhị hoàng tử có muốn thử trà mẫu phi pha không. Nói ra thì trà chỗ ta đây cũng không còn nhiều. Đây là thượng phẩm linh trà một năm trước đại ca đưa tới cho ta. Từ sau khi đại ca chết, tất cả cung ứng chỗ ta đều bị ngắt.” Nói rồi Âm Văn Linh đưa tay ý bảo Diệp Vu Thời ngồi xuống. “Ngươi cho rằng ta muốn giết ngươi?” Diệp Vu Thời mỉm cười, không động. “Lẽ nào không phải sao? Âm gia diệt vong rồi, những tu sĩ từng truy sát ngươi năm đó cũng đều chết. Hiện tại chỉ còn lại mình ta, ta chết rồi, việc báo thù của ngươi sẽ viên mãn.” Âm Văn Linh ngước mắt cười. Vị hoàng hậu này đại khái đã hoàn toàn xem y như không tồn tại rồi, Phương Khác thầm nghĩ, nhưng chỉ cười cười. Không sao hết, hôm nay y cũng chỉ đi kèm mà thôi. “Ngươi không sợ cái chết. Giết ngươi có ích gì chứ?” Diệp Vu Thời nhẹ cười nói. “Ngươi có ý gì?” Âm Văn Linh hỏi lại cực nhanh, nàng phát giác được mình đã biểu hiện sự bất an, bèn nhanh chóng trầm tĩnh lại: “Chẳng qua ngươi cũng không thể thỏa mãn được, bất kể nguyên nhân thế nào, thánh chỉ ban chết cho mẫu phi ngươi là do chính phụ hoàng ngươi hạ, rất thú vị đấy.” Diệp Vu Thời mỉm cười, ánh mắt chuyển sang bàn trang điểm trong phòng, phía trên là một mặt gương không phải kỹ thuật phàm giới có thể sánh được. Âm Văn Linh nhìn gương, giật mình kêu lên một tiếng. Đây là lần đầu tiên Tri Thu thấy chủ tử mất khống chế như thế, cho dù đại hoàng tử bị nói là si ngốc nên giam lỏng, chủ nhân vẫn ung dung hành xử tao nhã. Sau đó Tri Thu cũng ngu người, chủ tử nhà nàng vốn chẳng cần son phấn đã có gương mặt như thiếu nữ, bây giờ trông lại như già đi hơn hai mươi tuổi. Lúc này bên ngoài Triều Dương cung, nhanh chóng tập kết một đội cấm vệ quân. An Thịnh đứng ngoài Triều Dương cung nhìn vào trong, khẽ thở dài. Phương trượng nói cảm ứng được nhị hoàng tử đã nhập cung, sau đó là liên tiếp cấp báo, hơn mười quan viên chết trong nhà. Liên hệ hai chuyện với nhau, liền hiểu đã phát sinh chuyện gì. Mà nhị hoàng tử xuất hiện trong Triều Dương cung cũng đúng thôi. “Ngươi đã làm gì với ta?” Âm Văn Linh quay phắt đầu lại nhìn Diệp Vu Thời, ánh mắt âm trầm tràn đầy thù hận. Mà Diệp Vu Thời đã quay người nhìn ra ngoài Triều Dương điện. “Chỉ là khiến ngươi triệt để trở thành một người bình thường thôi. Nếu đã không phải tu sĩ, đương nhiên không nên xa xỉ mong giữ mãi dung nhan.” Phương Khác tiếp lời. “Ngươi nói cái quỷ gì?” Âm Văn Linh ném cái gương trong tay vào Phương Khác, gương rớt xuống đất tạo nên tiếng vang thanh thúy, sau đó lăn lông lốc hai vòng. “Sao ta có thể là người bình thường? Sao ta có thể già đi!” Âm Văn Linh vuốt mặt mình, ánh mắt điên cuồng, rồi ngã ngồi dưới đất như sắp sụp đổ. “Mặt của ta… không, không thể, ta rõ ràng đã dùng nhiều đan dược như thế… ta sẽ không già, sẽ không.” Diệp Vu Thời nhìn cấm vệ quân bên ngoài cung điện, nói với Phương Khác: “Đi thôi, đi gặp phụ hoàng của huynh.” Phương Khác nhìn Âm Văn Linh một cái, xoay người ra khỏi phòng. Tri Thu gục dưới đất, nhìn hai người kia nhẹ nhàng bỏ đi, rồi quay sang nhìn vị chủ tử luôn ngông cuồng tự đại, vênh vênh váo váo của mình đang mất khống chế ôm mặt ngã dưới đất. Lòng nàng nhất thời ngũ vị tạp trần không biết là tư vị gì. Âm Văn Linh vùi mặt vào lòng bàn tay, đột nhiên cười lớn. Tiếng cười càng lúc càng thấp càng lúc càng thấp, cuối cùng gần như nghẹn ngào. Tử vong với nàng mới là giải thoát, sống mới khó chịu đựng. Cuộc sống già đi từng ngày đối với nàng là sự giày vò to lớn, đây chính là báo ứng. Tri Thu bò đến cạnh Âm Văn Linh, thấp giọng gọi: “Chủ tử…” “Đi đóng cửa…” Giọng nói xa thẳm của Âm Văn Linh vang lên. Tri Thu chần chừ một lát, quỳ dưới đất, đưa tay đỡ Âm Văn Linh: “Chủ tử, dưới đất lạnh. Ngài đứng lên đi.” “Ta bảo ngươi đi đóng cửa ngươi không nghe thấy sao!” Âm Văn Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén đặt trên người Tri Thu. Tri Thu bị dọa giật lùi, vội phủ phục nói: “Nô tì đi đóng cửa ngay.” Sau đó vội bò lết đi đóng cửa Triều Dương điện. “Ta là nữ nhi Âm gia, ta là tu tiên giả. Ta trời sinh đã cao quý hơn những phàm nhân kia… sao ta lại già được. Ta sẽ không già… ta vĩnh viễn trẻ tuổi xinh đẹp… Không. Ta là phế linh căn…, ta sẽ chậm rãi già đi, chậm rãi thối rữa.” Âm Văn Linh lầm bầm, còn kèm với tiếng cười si dại. Phương Khác nhìn đại môn màu đỏ của Triều Dương cung chậm rãi được Tri Thu đóng lại. Lời nữ nhân trong cung điện vang rõ ràng bên tai. “Thỉnh.” An Thịnh đã bước xuống bậc thềm, mời Diệp Vu Thời. Hai người đi đến Thái Cực điện trong sự bao vây của cấm vệ quân. Mà trong Triều Dương điện, Âm Văn Linh từng chút một lau sạch vệt nước mắt trên mặt, ưu nhã đứng lên, chậm rãi vỗ vạt áo và tay áo, rồi cong đôi môi đỏ nhẹ cười, bước lại gương soi. Dung mạo vốn tuyệt lệ bây giờ càng thêm tuyệt lệ, chỉ là khóe mắt có nếp nhăn cùng làn da đã lão hóa rõ ràng. Rõ ràng nàng sinh ra tại tu tiên giới, tại sao nàng không thể tu tiên? Tại sao nàng không giống người khác, tại sao phải đưa nàng đến phàm giới. Những ca ca khoe khoang sủng ái nàng, gả nàng cho đế vương phàm giới này lẽ nào thật sự vì tốt cho nàng sao? Nàng mới không tin. Nàng cũng từng cho rằng Đông Phương Nguyên Bốc thật sự thích nàng. Quả là buồn cười, người này sủng ái nàng chẳng qua là do kiêng kỵ những tu tiên giả đứng sau nàng mà thôi. Nhi tử của nàng bị giam lỏng, bị đội lên cái danh si ngốc. Nhân thủ của nàng bị diệt sạch toàn bộ, mà những tu sĩ đó cũng đều phản chiến. Sau đó vị đế vương này liền lộ ra bộ mặt vô tình. Người như Đông Phương Nguyên Bốc làm sao có thể có tình cảm, hắn có thể không chớp mắt ban chết cho Diệp quý phi đã yêu hắn, ở bên hắn. Đương nhiên cũng có thể khiến nàng – vị hoàng hậu hắn phải chịu đựng và oán hận hơn hai mươi năm sống không bằng chết. Sao năm đó nàng lại không nghĩ đến điểm này chứ? Còn cho rằng… còn cho rằng hắn sủng ái mình nên mới tùy ý mình hành sự như thế. Đến cùng, hóa ra vị đế vương đó vẫn luôn nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ. Không thể khiêu chiến uy nghiêm hoàng quyền của hắn. Đối tốt với nàng, tùy ý nàng đều chỉ là kế sách tạm thời. “Cô độc lẻ loi… ngươi vĩnh viễn sẽ cô độc lẻ loi.” Âm Văn Linh chậm rãi nói, bước từng bước vào nội thất. Đến ngoài Thái Cực cung, Phương Khác khẽ chau mày, nhìn sang Triều Dương cung, chỗ đó đã bốc khói đen. An Thịnh cũng chú ý đến, lúc này một cấm vệ quân vội chạy tới nói: “Đại nhân, Triều Dương cung cháy rồi, đã phái người đến dập lửa.” “Hoàng hậu thì sao?” An Thịnh nhíu mày hỏi. “Vẫn còn trong điện.” Cấm vệ nhỏ giọng nói, nhất thời không dám ngẩng đầu. “Vậy ngươi còn không mau phái người đi cứu!” An Thịnh nói. Qua một lát An Thịnh mới quay sang nói với Diệp Vu Thời: “Điện hạ, thánh thượng đang đợi trong điện. Còn về tu sĩ này thì phải ở ngoài đợi ngài.” Diệp Vu Thời chẳng thèm nhìn An Thịnh một cái, không tiếp tục nhìn Triều Dương cung nữa, mà cùng Phương Khác sóng vai vào Thái Cực điện. Mắt An Thịnh lóe một cái, nhưng không nói thêm nữa. Chỉ nhìn hai người sóng vài bước vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]