Hai ngày sau.
Đông Phương Vu Vân đứng ngoài cổng vòm của Tẩm Viên, nhìn Phương Khác đang luyện kiếm trong viện. Phương Khác lúc này trông đặc biệt hấp dẫn, thế kiếm sạch sẽ dứt khoát, ánh mắt chuyên chú mà kiên định.
Mỹ nhân kiểu này, trong phủ của hắn quả thật không có. Trong chiêu thức của Phương Khác không nhìn ra sự khác biệt gì giữa tu tiên giả và người bình thường. Chỉ là có một loại cảm giác… vi diệu khó thể diễn tả.
Đông Phương Vu Vân thấy Phương Khác thu kiếm, do dự một lát cuối cùng vẫn tự cho là phong lưu phóng khoáng bước tới trước mặt Phương Khác: “Phương tiểu mỹ nhân luyện kiếm cực khổ. Hay là để bổn điện hạ dẫn tiểu mỹ nhân đi thưởng thức mỹ thực, du lãm một phen?” Ba ngày nay, hắn liên tục gặp trắc trở với hai người này, nhưng như vậy chỉ khiến hắn càng bại càng dũng.
Phương Khác trực tiếp bỏ kiếm vào túi chứa đồ, quay người đi vào phòng. Vị lục điện hạ này, quả thật là âm hồn bất tán. Y không giỏi đối phó với loại người này, vẫn nên tránh đi. Vì kế hoạch của họ, lúc này Diệp Vu Thời đang vội vã chế phù. Nghĩ đến đây Phương Khác bất giác cong môi lên.
Đông Phương Vu Vân thoáng ngây ra, sau đó cười nói: “Ngươi và vị Diệp mỹ nhân đó là một đôi đúng không?”
Phương Khác chẳng dừng bước thẳng thừng xem như chẳng nghe thấy. Y có một loại trực giác, nếu Đông Phương Vu Vân và Khoảng Đông Nhiên mà gặp mặt, nhất định sẽ là một lần gặp mặt vô cùng hảo hữu.
“Tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337770/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.