Mà lúc này, ngoài cửa lại phát sinh một chuyện. Trong hai cánh cửa Diệp Vu Thời cho là tử môn, cánh cửa bên trái nổ cái ầm. Từ bên trong đi ra một người, trên mặt vị tu sĩ tuấn mỹ này có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt trái đến khóe môi. Người này chính là trưởng lão phái Thái Hành, Tiêu Vân Dật.
Do Phương Khác và Diệp Vu Thời đang ở trong phòng này, nên hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên ngoài.
Đạo bào xanh xám bị xé rách vài chỗ, có vài nơi da thịt nứt ra lộ cả xương trắng. Tiêu Vân Dật hừ một tiếng, ho khan ra máu. Quay đầu nhìn nơi ông bước ra, ánh mắt âm lạnh như băng.
Giỏi cho một Phương Minh Viễn, dù đã chết rồi cũng có thể tính kế ông. Theo lý mà nói nhục thể kỳ phân thần rất cường đại, mà những ‘trò vặt’ Phương Minh Viễn lưu lại thế mà có thể làm ông trọng thương, chỉ suýt nữa đã vĩnh viễn lưu lại chỗ này. Nhớ đến hàng chữ thấy được trong trận liên hoàn, Tiêu Vân Dật lại ho một tiếng.
[Có bằng hữu từ phương xa tới, thật vui mừng.]
Mười chữ lớn tiêu sái, không phải từ tay Phương Minh Viễn sao? Phương Minh Viễn này thật là đáng giận cực điểm! Nếu không phải ông đã thiêu cháy cả phân chi Phương gia này, vậy người muốn lôi thi thể Phương Minh Viễn ra đánh nhất định không ít.
Tiêu Vân Dật lấy ra mấy lá phù kỳ, mở ra lập tức thành một trận pháp, Tiêu Vân Dật ngồi dưới đất đả tọa, điều tức. Mà nhìn từ bên ngoài, lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337731/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.