Khi thuyền bay đến nơi giao nhau của dãy núi Kỳ Liên và Tần Lĩnh, Diệp Vu Thời cùng Phương Khác xuống thuyền ngự kiếm mà đi.
“Cho nên huynh bị thương dưới đống đổ nát nhà ta?” Phương Khác khẽ nhíu mày, Diệp sư huynh của họ từng đi ngang chỗ này, sau đó trúng phải cạm bẫy ông cha tiện nghi biến thái của y nên bị thương?
Diệp Vu Thời hơi nhướng mắt, lúc này họ đều đang ở trên Tam, một ngồi một đứng. Tư thế đứng của Phương Khác tùy ý hơn ngồi thẳng tắp lúc trước, chẳng lẽ vì ở trước mặt hắn nên Phương Khác tùy ý?
“Đệ đối với chuyện Phương gia diệt tộc hình như không mấy để tâm.” Diệp Vu Thời liễm mắt, nhìn không ra cảm xúc.
Phương Khác nhìn nhìn Diệp Vu Thời, dứt khoát ngồi khoanh gối xuống: “Đại khái chuyện này ta không tự mình trải nghiệm, hơn nữa Phương Minh Viễn không phải đã nói ông ta cảm thấy sống nhàm chán rồi sao?”
Mắt Diệp Vu Thời lấp láy, lúc Phương Khác nói câu này vẻ mặt rõ ràng là bất đắc dĩ, nhưng giây tiếp theo mặt đã hồi phục bình thường, cứ như vẻ bất đắc dĩ rồi khổ sở nhàn nhạt trước đó là ảo giác của hắn.
Phương Khác đảo mắt, lộ ra mấy phần hứng thú nhìn Diệp Vu Thời: “Nè Diệp sư huynh, hiện tại huynh thật yếu ớt, đến khi tới đại hội Cửu Châu thì nên làm sao mới tốt?”
“Vậy cũng không phiền Phương sư đệ nhọc lòng.” Diệp Vu Thời cong môi, không chút nào động dung bởi ý trêu cợt của Phương Khác.
“Chậc, nói gì vậy chứ, chúng ta là quan hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337730/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.