Nghiêm Cẩn vẫn là người hiểu rõ Hàn Duy Thái, gọi điện thoại như vậy, chắc chắn có việc gấp.
Quả nhiên không sai, Hàn Duy Thái vừa mới bắt máy, giọng nói của Nghiêm Cẩn đã dồn dập liên tiếp, nói chuyện phạm tội của Trần Thanh Hoàng: "Lúc đó người đã bị mang đi. Nghe Long Triệt nói, lúc ấy còn có cả nhân chứng và vật chứng. Nhân lúc bây giờ sự việc còn chưa bị truyền ra, anh có muốn đè chuyện này xuống...?"
Hàn Duy Thái khẽ nhíu mày, cũng không kinh ngạc lắm. Trần Thanh Hoàng không biết trời cao đất rộng như vậy, không quan tâm là việc nên làm, điều đó ngược lại sẽ khiến cậu ta cảm thấy không bình thường.
Giọng điệu nhàn nhạt, chậm rãi: "Mặc kệ."
Nghiêm Cẩn sốc nặng: "Sao lại có thể không quản được? Việc này sẽ ảnh hưởng đến..."
"Quản như thế nào? Cướp tội phạm giết người từ trong nhà tù ra à?" Hàn Duy Thái không nhanh không chậm hỏi lại, tâm trạng ung dung bình tĩnh giống như chuyện không liên quan đến mình.
Hàn Duy Thái biết Nghiêm Cẩn lo lắng có người sẽ lợi dụng việc này để nói về anh. Không phải anh không để ý, không coi nó ra gì, mà là anh đã có phương pháp đối phó khác. Đưa người ra là hành động thiếu lý trí nhất.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Nghiêm Cẩn vẫn vô cùng lo lắng.
Nhà họ Trần và nhà họ Hàn có quan hệ tốt như vậy, bây giờ xảy ra án mạng, tất cả đều sẽ liên lụy đến nhà họ Hàn, mà ông cụ thì vẫn còn ở đây, sợ sẽ có ảnh hưởng.
"Im lặng chờ tiếp." Nghiêm Cẩn đã có thể nghĩ ra, Hàn Duy Thái tất nhiên cũng có thể nghĩ đến.
Lúc này anh càng muốn che dấu, người ta càng bắt được điểm yếu. Anh chỉ cần đơn giản là cái gì cũng không quản, cái gì cũng không hỏi.
Nghiêm Cẩn không biết phải làm sao, nếu Hàn Duy Thái đã có ý của mình, anh ta cũng không nhiều lời nữa.
Hàn Duy Thái vừa mới cúp máy thì đã nhận được một cuộc gọi khác, là Lý Di Vân. Không cần nghe, Hàn Duy Thái cũng biết có chuyện gì xảy ra.
Đặt di động xuống, anh nhìn tầng lầu nơi mà Trần Thanh Lan sống, ánh mắt chỉ dừng lại một chút nhưng lại mang ý tứ sâu xa, sau đó lái xe rời đi.
Rất nhanh, xe đã dừng lại ở căn nhà cũ của nhà họ Hàn, còn chưa vào cửa đã nghe được tiếng khóc vọng ra. Gương mặt Hàn Duy Thái không khỏi nhăn lại, anh không nghĩ tới chuyện lại như thế này. Nhưng không phải anh để ý mấy người nhà họ Trần, mà là anh sợ Lý Di Vân sẽ khó xử.
Hàn Duy Thái vừa định vào cửa, Lưu Ngọc Tuyết đã ngay lập tức nhào tới: "Duy Thái, Thanh Hoàng xảy ra chuyện rồi, con nhất định phải cứu nó." Mặt bà ta đầy nước mắt, khác hẳn với dáng vẻ ôn hòa mạnh mẽ thường ngày.
Hàn Duy Thái không thèm che dấu sự chán ghét đang lớn dần đối với Lưu Ngọc Tuyết. May mà Trần Thanh Vi còn có mặt, vội chạy đến kéo bà ta đi.
"Duy Thái, Thanh Hoàng cũng không phải cố ý, anh nhất định có thể cứu nó mà đúng không?"
Không đợi Hàn Duy Thái đáp lời, Trần Thanh Vi đã nói tiếp: "Em và anh là vợ chồng sắp cưới, nếu Thanh Hoàng thật sự phải ngồi tù, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến bác trai."
Hàn Duy Thái im lặng nhìn cô ta, nét mặt không chút dao động: "Không làm thì sẽ gây ra ảnh hưởng?"
Trần Thanh Vi sửng sốt, không hiểu anh có ý gì.
"Đừng quên, nhà em còn có một người đã ngồi tù."
Hiện tại, anh đã vô cùng chán ghét và mất kiên nhẫn với mấy người nhà họ Trần này. Rốt cuộc bọn họ có phải người một nhà không?
Trần Thanh Vi vừa định giải thích, Lưu Ngọc Tuyết đã cướp lời: "Từ trước đến giờ, Trần Thanh Lan không được tính là người của nhà họ Trần. Nó đi học vẫn thường có rất nhiều đàn ông, sau đó lại còn lái xe đâm chết người, khác hẳn so với Thanh Hoàng, Thanh Hoàng là em trai ruột của Thanh Vi..."
Cho đến lúc này, bà ta vẫn không quên bôi nhọ Trần Thanh Lan.
Lý Di Vân mở to mắt, vẻ mặt mù mờ: "Trần Thanh Lan là ai?"
Nhưng hiện tại cũng không ai rảnh mà đi giải thích với bà. Hàn Duy Thái thản nhiên nói: "Chuyện này tôi sẽ không can thiệp, giết người thì đền mạng, đương nhiên, Vi Vi sẽ đưa bà về."
Bây giờ anh không muốn nhìn mặt bọn họ nữa.
"Hàn Duy Thái, Thanh Hoàng chính là em trai ruột của Vi Vi đấy. Cậu ở bên ngoài bao nuôi gái, như thế đã là rất có lỗi với con bé rồi, nhưng nó có thèm truy cứu không? Đây không phải vì nó quá yêu cậu hay sao? Hiện tại em trai nó xảy ra chuyện, cậu lại mặc kệ không thèm ngó đến, cậu xem mình có xứng đáng với nó không?"
Lưu Ngọc Tuyết muốn gây rắc rối, nhưng Hàn Duy Thái chỉ thản nhiên nhìn lướt qua Trần Thanh Vi, cuối cùng dùng ánh mắt châm biếm lại trên người bà ta, nói đơn giản: "Cô ấy không truy cứu, vậy thì bà truy cứu à?"
Lưu Ngọc Tuyết không hiểu đây là có ý gì. Bỗng nhiên, bà ta nghĩ đến chuyện gì đó, không khỏi trợn mắt nhìn anh. Bà ta từng tìm người hại Trần Thanh Lan, nhưng lúc đó chính bà ta còn chưa biết Trần Thanh Lan và Hàn Duy Thái có quan hệ. Vậy nên Hàn Duy Thái đã nghĩ bà ta vì muốn Trần Thanh Vi bớt giận nên mới tìm người hại Trần Thanh Lan!
Những chuyện này bà ta không thể thanh minh được, chẳng nhẽ lại nói là vì muốn hại cô nên liền hại?
"Duy Thái, mẹ em không phải cố ý, chỉ là bà ấy không ngờ em lại phải chịu uất ức..."
Hàn Duy Thái khẽ nhắm mắt lại, bình tĩnh một cách phi thường. Có lẽ là do anh chẳng thèm quan tâm nên mới có thái độ đó: "Tôi trước giờ đã rất mệt mỏi với mấy người, anh đối với em chỉ có áy náy và kiên nhẫn. Mấy năm nay Trần Thanh Hoàng ở bên ngoài làm bao nhiêu việc phá hủy danh dự của anh, anh không muốn nói là vì anh còn cho em mặt mũi, nể nó là em trai ruột của em nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua, chứ không phải anh không biết. Bây giờ cậu ta xảy ra chuyện, các người lại sướt mướt tới tìm tôi, các người nghĩ tôi là cái gì? Là pháp luật của quốc gia này? Nói thả là được thả?"
"Anh có thể mà, chỉ cần anh đồng ý đứng ra tìm người thay thế."
Trần Thanh Vi bước đến nắm lấy cánh tay Hàn Duy Thái: "Nó là em của em. Duy Thái, cầu xin anh hãy cứu giúp nó."
Tuy rằng cô ta và Trần Thanh Hoàng đều không hiểu chuyện, cả gan làm loạn, nhưng dù sao bọn họ cũng là chị em cùng cha cùng mẹ.
Hàn Duy Thái nhìn vẻ mặt lo lắng của Trần Thanh Vi, gặn từng tiếng: "Vậy Trần Thanh Lan là chị gái của cô, lúc cô ấy gặp chuyện, cô có đi cầu xin người khác như này không?"
Lời nói của anh làm Trần Thanh Vi á khẩu, không trả lời được.
"Lúc ấy... lúc ấy em còn chưa biết anh, nên em đã đi tìm người khác..."
"Chắc chứ? Tôi còn nhớ rõ lúc chúng ta gặp nhau ở tiệm trang sức, cô còn làm bộ như không biết cô ấy, cố tình hoạnh hoẹ cô ấy cơ mà, đúng không?"
Chuyện này anh nhớ rất rõ vì nơi đó cũng là nơi mà Trần Thanh Vi tỏ tình với anh. Trước kia anh cảm thấy Trần Thanh Vi còn biết suy nghĩ cẩn thận, có thể tạm chấp nhận, nhưng hiện tại xem ra cô ta không phải người như vậy.
Trần Thanh Vi nghĩ Hàn Duy Thái đã sớm quên đi chuyện cỏn con đó, nhưng không ngờ anh vẫn còn nhớ kĩ đến thế.
Nhìn vẻ mặt bối rối của Trần Thanh Vi, Hàn Duy Thái càng cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu hết về cô ta, cô ta rất lương thiện sao? Hiền lành? Cô ta không thừa nhận chị mình, còn cố ý bắt nạt.
Là cố ý hay chỉ là vô tình? Rõ ràng là cô ta cố ý làm thế.
"Trước kia tôi cảm thấy cô khác với đứa em tham lam của mình, thậm chí còn cảm thấy cô khác với mẹ mình. Nhưng tôi sai rồi, các người là chị em do một mẹ đẻ ra thì khác nhau được bao nhiêu?"
Trần Thanh Vi cảm thấy như có sét đánh ngang tai, hoảng hốt nắm chặt lấy cánh tay của Hàn Duy Thái, giải thích: "Duy Thái, không phải như anh nghĩ đâu, em cũng không cố ý chèn ép chị ấy."
Hàn Duy Thái lạnh lùng dứt khoát hất tay cô ta ra, nói thẳng:
"Cô và tôi... không thích hợp. Hôn sự của chúng ta cần xem xét lại."
"Không cần!" Trần Thanh Vi nhất định không buông: "Em không muốn xem xét lại, em muốn gả cho anh!"
"Hàn Duy Thái, sao cậu có thể như vậy? Vi Vi ở bên cạnh cậu đã được bốn năm..." Lưu Ngọc Tuyết cũng vô cùng tức giận.
Lý Di Vân đang ngồi trên ghế sô pha từ từ đứng lên, lạnh lùng nói: "Đủ rồi! Các người làm loạn đủ chưa?" Bà vô cùng bực bội. Chỉ trích Hàn Duy Thái, con trai bà đã sai gì chứ? Bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường, nhìn đứa con của mình bị người người vây quanh chất vấn, trong lòng bà vô cùng khó chịu.
Nhưng bà là một người có giáo dục, sẽ không quát ầm lên với Lưu Ngọc Tuyết. Vì vậy, bà dừng một chút rồi nói nhẹ giọng: "Ngọc Tuyết, xảy ra chuyện như vậy, tôi biết bà rất sốt ruột. Nhưng Duy Thái vừa mới về, các người đã làm loạn ngay ở cửa, đến trong nhà còn chưa cho nó vào, điều này là đúng sao? Có chuyện gì sao không thể ngồi xuống từ từ nói?"
Lưu Ngọc Tuyết rất muốn phản bác lại, con bà thử bị như vậy xem bà có bình tĩnh được không? Nhưng bà ta không thể nói ra những lời này, cũng không dám nói. Việc đó sẽ chỉ có hại chứ không có lợi, vì thế bà ta chỉ có thể trở lại ghế sô pha, ngồi xuống.
"Nói đi, bỏ qua chuyện của Thanh Hoàng, Trần Thanh Lan là ai?" Nãy giờ nghe cái tên này nhiều lần, Lý Di Vân vô cùng tò mò.
Lưu Ngọc Tuyết nói trước: "Thanh Lan là con gái của ông Hùng chồng tôi với vợ cũ. Vài năm trước nó đã lái xe đâm chết người nên phải vào tù, mới ra cách đây không lâu."
"Sao tôi chưa từng nghe các người nói gì?" Vẻ mặt Lý Dí Vân rất không vui. Chuyện của Trần Thanh Hoàng đã làm bà đủ thất vọng.
Không ngờ bọn họ còn giấu giếm một chuyện như vậy.
Bà không vui, hết sức không vui.
Lưu Ngọc Tuyết cố gắng giải thích: "Tuy rằng nó cũng là con cháu nhà họ Trần, nhưng nó không có quan hệ gì với Vi Vi..."
"Đừng nói nữa." Lý Di Vân chưa bao giờ vô lễ ngắt lời người khác như vậy. Bà mặc kệ Lưu Ngọc Tuyết giải thích như thế nào, lỗi của bà ta vẫn là giấu giếm!
Hơn nữa còn nói không có quan hệ với Trần Thanh Vi?
Chị em cùng cha khác mẹ cũng là chị em, Lưu Ngọc Tuyết đây là có logic gì?
"Tôi cảm thấy Vi Vi nhà bà và Duy Thái đúng là không thích hợp."
Lúc nghe Hàn Duy Thái nói cần cân nhắc lại hôn sự này, bà còn tưởng anh chỉ là giận dữ nhất thời. Nhưng sau khi nghe rõ mọi chuyện, bà lại rất không tán thành cho hai người tiếp tục hôn sự.
Đây là bọn họ đang làm cái trò gì? Một chuyện lớn như vậy mà cũng dám giấu giếm, loại người nào thế?
Lưu Ngọc Tuyết tức giận, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: "Vi Vi đã ở bên cạnh Duy Thái được bốn năm, hơn nữa lúc trước Hàn Duy Thái còn làm chuyện có lỗi với con bé!"
"Duy Thái sẽ tìm người khác."
"Đây còn không phải do con gái nhà bà không giỏi, mãi vẫn không chiếm được trái tim nó hay sao? Chuyện này không thể trách Duy Thái." Một người làm cha làm mẹ thông minh khi thấy con mình gặp chuyện sẽ không do dự mà đứng về phía nó.
Bà phải đứng bên cạnh con mình.
Lý Di Vân đã từng thích Trần Thanh Vi.
Nhưng những việc mà bọn họ đã làm khiến cho bà thất vọng cực độ: "Tôi có thể bỏ qua việc hai nhà chúng ta không môn đăng hộ đối, nhưng nhìn xem nhân phẩm của các người thế nào?"
Bà không muốn nói nữa. Một gia đình có ba con mà chỉ quan tâm đến hai đứa thì đây là kiểu giáo dục gì vậy?
Trần Thanh Vi thật sự khác với đám người bọn họ sao? Có thể, nhưng khác biệt không lớn.
"Bác gái." Trần Thanh Vi quỳ gối xuống trước mặt Lý Di Vân: "Con biết mình không tốt, nhưng con thật sự rất thích Duy Thái. Con cầu xin bác, đừng hủy bỏ hôn sự của chúng con."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]