Chương trước
Chương sau
Cuối cùng Hàn Duy Thái không nhịn được ra khỏi phòng đi đến chỗ Trần Thanh Lan.

Nhưng anh không thấy Trần Thanh Lan ở đó.

Anh nhíu mày chặt lại, anh bỗng phát hiện lúc đối mặt với Trần Thanh Lan, mình luôn dễ dàng tức giận.

Anh bực bội kéo cổ áo, dù sao cũng đã có Nghiêm Cẩn ở đó chịu trận, nên anh đi ra ngoài hút thuốc.

Lúc anh đi đến cửa thì nhìn thấy người phụ nữ ngồi xổm nôn khan ở ven đường, nhìn cô có vẻ không thoải mái cho lắm.

Hàn Duy Thái đốt một điếu thuốc rồi nghiêng người dựa vào cửa, im lặng nhìn cô khó chịu ngồi ở đó.

Anh bỗng nhiên nhớ tới chuyện cô tức giận tát mình một cái, anh không khỏi đưa tay sờ mặt mình.

Không biết có phải anh vẫn chưa hết giận vì cái tát kia hay không, nên cố ý khiến cô bị xấu hổ.

Anh đi đến bên cạnh cô, nhìn từ trên cao xuống, cười nhạo nói: "Em tiếp rượu sao? Còn có dịch vụ khác không, ví dụ như ngủ chung?"

Mặc dù Trần Thanh Lan đau đầu, nhưng cô có thể nghe ra được giọng nói này là của ai nên không ngẩng đầu nhìn, cô vẫn cúi đầu, muốn nôn ra nhưng không nôn ra được gì, dạ dày cứ cuộn lên khó chịu.

Hàn Duy Thái híp mắt, Trần Thanh Lan làm như không thấy khiến anh buồn bực trong lòng.

Càng tức giận hơn, anh khom người kéo cô lên: "Tôi nói chuyện với em mà em không nghe thấy sao?"

Sắc mặt Trần Thanh Lan ửng hồng lên, ánh mắt rã rời nhưng vẫn nhìn thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông trước mặt: "Thật ngại quá làm
chướng mắt anh, tôi đi đây."

Trần Thanh Lan nói xong liền tránh khỏi tay Hàn Duy Thái.

Giọng Hàn Duy Thái không khỏi lạnh đi mấy phần: "Không ngờ em lại nhớ rõ chuyện này như thế?"

Tại sao người phụ nữ này không chết, vì sao cô luôn xuất hiện ở trước mặt anh chọc anh buồn bực, chọc anh tức giận chứ?

"Đương nhiên, lời tổng giám đốc Thái nói, tôi không dám không nghe." Trần Thanh Lan cố gắng tránh khỏi tay của anh nhưng không
được, bởi vì khi cô dùng sức, bước chân cũng sẽ lảo đảo.

Trần Thanh Lan không tránh được nên hơi chán nản, cô mở to đôi mắt mơ màng nhìn Hàn Duy Thái, tự giễu cười nói: "Anh Thái, tôi
biết anh khinh thường tôi, tôi cũng không hy vọng xa vời anh có thể đặt tôi vào mắt, người phụ nữ giống như tôi rất dơ! Tôi không muốn làm bẩn mắt anh."

Hàn Duy Thái nghe cô nói xong thì sửng sốt, đáy mắt cô đau đớn khiến anh nổi lên từng cơn sóng trong lòng.

Nhưng anh nhanh chóng xóa bỏ, cô chỉ đang già vờ mà thôi.

Cô có thể tổn thương gì, đau đớn gì chứ?

"Anh Thái có thể buông tôi ra được không?" Trần Thanh Lan quay đầu lại nhìn trên đường, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Vũ
Phong.

"Em đã say như vậy, một mình đứng ở ven đường muốn quyến rũ ai hả?" Hàn Duy Thái mạnh miệng, rõ ràng anh không yên tâm ném cô một mình ở đây: "Em uống say rồi, tôi đưa em về."

Trần Thanh Lan biết người trước mặt mình là ai, cô không muốn đến gần anh, mỗi lần cô nhìn đến anh thì đều nhớ tới chuyện mình đã từng không biết xấu hổ chủ động bò lên giường anh thế nào.

Dơ bẩn đến mức khiến cô không chịu nổi.

"Tôi có thể tự về." Trần Thanh Lan vẫn muốn tránh khỏi cái ôm của anh, mỗi lần cô ở bên anh, cô luôn luôn nhắc nhở chính mình rằng
hôm nay cô có được những thứ này đều dựa vào bán thân.

Cô càng muốn rời đi, Hàn Duy Thái càng không bỏ qua: "Trần Thanh Lan, em trêu chọc tôi trước, không ai có thể trêu chọc tôi xong
rồi còn có thể toàn vẹn rời đi!"

Trần Thanh Lan còn muốn tránh khỏi nhưng Hàn Duy Thái đã vác cô lên vai.

"Anh thả tôi ra... Mau thả tôi ra, tôi muốn kiện anh tội bắt cóc!" Trần Thanh Lan không ngừng đập vào lưng anh, đầu cúi xuống đất nên dạ dày càng khó chịu, muốn nôn ra mấy lần.

Hàn Duy Thái không chớp mắt một cái: "Em có bản lĩnh thì em kiện đi."

Hàn Duy Thái nhét Trần Thanh Lan vào trong xe chở về biệt thự.

Hai người về đến biệt thự, Trần Thanh Lan không xuống xe, Hàn Duy Thái mạnh mẽ ôm cô xuống.

Vừa vào cửa anh đã nói dì Trần nấu canh giải rượu cho cô, Trần Thanh Lan không thành thật: "Tôi không uống, tôi không có say, tôi
phải về nhà."

Cô vừa mở miệng đều là mùi rượu, còn ợ lên một cái: "Oẹ..."

Dạ dày khẽ cuộn lên khiến cô buồn nôn.

Hàn Duy Thái nhanh chóng ôm cô vào phòng vệ sinh, cô liền ói một trận vào bồn rửa tay.

Hàn Duy Thái nghiến răng nghiến lợi: "Đã không uống được còn ra vẻ cái gì."

Trần Thanh Lan nôn xong thì ngồi trên mặt đất, cả người rất dơ bẩn.

Hàn Duy Thái nổi giận, nhưng giận thì giận cũng không mặc kệ cô.

Anh ôm cô vào phòng tắm, xả nước ấm vào bồn, cởi sạch quần áo của cô ra rồi ném cô vào bồn tắm.

Có thể đã nôn xong, dạ dày không còn cuộn lên nữa, cô lại ngâm mình trong nước ấm nên cả người thoải mái hơn nhiều.

Đầu óc Trần Thanh Lan hỗn độn, cũng quên ai tắm rửa cho mình, cô chỉ nhắm mắt muốn ngủ.

Hàn Duy Thái đen mặt trong suốt quá trình.

Từ trước đến nay anh chưa từng chăm sóc cho người nào cả.

Lại còn là một người phụ nữ có nhân phẩm không tốt.

Hàn Duy Thái tắm cho cô xong thì dùng khăn tắm bọc cô lại rồi ôm cô ra ngoài, đúng lúc dì Trần cũng nấu canh giải rượu xong, hỏi: "Bây
giờ cho cô Lan uống sao?"

Hàn Duy Thái nghe dì Trần gọi Trần Thanh Lan là cô Lan thì sửng sốt một chút, anh cũng không sửa lại mà nói: "Mang lên đây."

Dì Trần đi theo Hàn Duy Thái lên lầu, Hàn Duy Thái ôm cô ngồi ở mép giường rồi để Trần Thanh Lan dựa vào trong lòng anh, dì Trần đưa canh giải rượu, anh dùng môi thử độ nóng.

Anh thấy không còn nóng, mới đưa tới miệng cô: "Uống canh đi."

Trần Thanh Lan nhắm mắt quay đầu đi: "Tôi không uống... Tôi muốn đi ngủ."

"Uống xong rồi ngủ tiếp." Hàn Duy Thái cũng không biết lúc này dáng vẻ của mình lại dịu dàng như thế, hơn nữa còn kiên nhẫn như vậy.

Trần Thanh Lan không nghe lời, Hàn Duy Thái dỗ dành cô: "Ngoan, uống xong thì cho em ngủ."

"Đồ đáng ghét..."

Trần Thanh Lan miễn cưỡng mở miệng nhưng không mở mắt, cô nhắm mắt uống hết canh.

Sau khi cô uống canh giải rượu ấm áp xuống bụng, cả người liền ấm lên, cô thở phào nhẹ nhõm rồi tìm một tư thế thoải mái trong lòng
Hàn Duy Thái ngủ tiếp.

Hàn Duy Thái cắn răng: "Tôi chắc chắn kiếp trước tôi đã giết cả nhà cô ấy nên kiếp này cô ấy đến tra tấn tôi."

Dì Trần cười: "Chỉ có cậu chủ chưa hiểu mà thôi."

Cẩn thận như vậy, quan tâm như thế là vì trong lòng có người đó, chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường mà thôi.

Hàn Duy Thái sửng sốt: "Dì có ý gì?"

Dì Trần cười sâu xa: "Đến lúc đó cậu chủ sẽ biết."

Bà ấy nói xong, tự giác mang chén không rời khỏi phòng.

Hàn Duy Thái nhìn cô ngủ say nhẹ nhàng đặt cô xuống, thật ra anh đã nhịn rất lâu rồi, lúc anh tắm cho cô, cả người đều ướt nhẹp, vải vóc dính vào người nên vô cùng không thoải mái.

Anh đắp chăn cẩn thận cho cô, thấy cô không tỉnh lại mới đứng dậy đi tắm rửa.

Sau khi anh tắm xong mới cảm thấy thoải mái hơn, mặc áo choàng tắm ra ngoài thì thấy Trần Thanh Lan đã đạp chăn trên người xuống, đôi chân trắng nõn thon dài cứ lộ ra
ngoài không khí.

Anh hốt hoảng nhìn chằm chằm.

Có lẽ sau khi uống rượu nên cô không thoải mái, ngủ cũng không ngoan, cả người không ngừng vặn vẹo thay đổi tư thế.

Tóc dài đen như mực xõa trên gối, gương mặt tinh xảo hơi đỏ.

Đôi môi dày, có dính nuớc óng ánh trong suốt.

Người khác nhìn thấy liền muốn kích động.

Yết hầu Hàn Duy Thái lên xuống mấy lần, buồn bực nói: "Ngủ rồi mà còn muốn quyến rũ tôi."

Hàn Duy Thái đi qua đắp chăn lên chân cô.

Lúc này, có tiếng gõ cửa phòng.

Hàn Duy Thái nói một tiếng, dì Trần mới đẩy cửa đi vào.

Khi bà ấy dọn phòng tắm thì nhặt được điện thoại đưa cho Hàn Duy Thái: "Lúc nãy điện thoại có reo lên, tôi không nghe máy, bây giờ đã tắt rồi."

Hàn Duy Thái liếc mắt một cái, là điện thoại của Trần Thanh Lan, anh cầm lấy nói: "Tôi biết rồi."

Dì Trần đưa điện thoại cho Hàn Duy Thái rồi rời khỏi phòng.

Hàn Duy Thái mở màn hình liền nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, hiện lên tên của Lâm Vũ Phong.

Lúc anh ta mua thuốc quay về thì không thấy Trần Thanh Lan nên rất lo lắng.

Hàn Duy Thái trầm mặc, đúng là có không ít đàn ông bên cạnh cô.

Lâm Vũ Phong sợ Trần Thanh Lan xảy ra chuyện gì nên lại gọi đến.

Hàn Duy Thái vốn định đặt điện thoại xuống, kết quả điện thoại lại vang lên, anh nhấn nút trả lài, giọng lo lắng của Lâm Vũ Phong lập tức truyền tới: "Cô đi đâu vậy, sao không nghe điện thoại, có biết tôi lo lắng thế nào không, nếu cô xảy ra chuyện..."

Lâm Vũ Phong muốn nói nếu cô có chuyện gì thì chỉ sợ kế hoạch của bọn họ sẽ ngâm nước nóng, dù sao cổ phần của anh ta có hạn nên khó có tiếng nói trong công ty.

Mà Hàn Duy Thái lại coi sự quan tâm này giống như quan tâm giữa nam nữ với nhau.

Anh lười nghe, càng nghe càng nổi giận, hận không thể lập tức bóp chết người phụ nữ này.

Thì mới bớt khiến anh tức giận.

Vẻ mặt Lâm Vũ Phong mờ mịt, không biết cô xảy ra chuyện gì, sao lại cúp điện thoại?

Nhưng anh ta lại không yên tâm nên đã gửi tin nhắn: "Tôi biết cô không sao thì tốt rồi, hôm nay cô uống nhiều nên nói Trương Diễm
pha nước mật ong cho cô uống."

Hàn Duy Thái nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn kia, từng câu từng chữ đều lộ vẻ quan tâm, đáy mắt anh hiện lên ngọn lửa giận: "Trần
Thanh Lan, em đúng là có bản lĩnh. Đi đến đâu cũng có thể quyến rũ đàn ông."

"Ừm..." Cả người Trần Thanh Lan khô nóng nên lại đá chăn xuống.

Cô tắm rửa xong, Hàn Duy Thái bọc khăn tắm cho cô nhưng cô nhích tới nhích lui khiến khăn tắm đã sớm lỏng ra, cô còn đạp chăn rơi
xuống, cả người gần như trần trụi.

Góc chăn khó khăn lắm mới che khuất vị trí quan trọng.

Hàn Duy Thái hiện tia máu trong mắt, anh vốn đang nhẫn nhịn, vậy mà cô cứ lăn lộn qua lại, anh cảm thấy máu nóng chảy ngược lên.

Anh đè lên người cô, nâng chân cô lên rồi từ từ đi vào.

"Ừm... Không muốn... Tôi không muốn, anh là đang cưỡng bức..."

Hàn Duy Thái sửng sốt, những lời này rất quen thuộc...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.