Trần Thanh Lan không biết mình đã ngủ từ lúc nào, cũng không biết Hàn Duy Thái đã ôm mình về phòng lúc nào.
Lúc tỉnh dậy, Hàn Duy Thái đã không còn ở đây nữa, căn phòng chỉ còn lại một mình cô, trên chiếc tủ đầu giường, để một cái tô không.
Và vẫn là tập tài liệu đó.
Lúc Hàn Duy Thái ôm cô về phòng, nhìn thấy tô mì, nghĩ tới lời Trần Thanh Lan nói, là cô đích thân nấu cho anh, cho dù đã nguội rồi, anh vẫn ăn hết.
Chỉ vì là cô đích thân làm.
Trần Thanh Lan kéo chăn ra khỏi giường, Trương Diễm cũng tỉnh rồi, sắc mặt cô ấy vẫn không tốt lắm.
Có chút tái nhợt, bất kì ai trải qua chuyện như vậy, cũng không thể tốt lên nhanh vậy được.
"Cô Lan, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ cô có ăn không?"
Dì Trần tới hỏi.
"Vâng, mang lên đây đi ạ." Vừa hay cô cũng có chuyện muốn nói với Trương Diễm.
Dì Trần nấu ăn rất ngon, người cũng rất nhanh nhẹn, từ lúc dì ấy tới, biệt thự sáng sủa hơn rất nhiều.
Trương Diễm ngồi đối diện Trần Thanh Lan, ăn một chút cháo, ngẩng đầu lên nhìn Trần Thanh Lan, "Có chuyện gì, cô nói đi."
"Hôm nay chúng ta rời khỏi đây."
Trần Thanh Lan nói.
Thứ cô cần là chỗ cổ phần đó, nếu như đã lấy được rồi, cô sẽ đi khỏi đây.
Trương Diễm gật đầu, "Vậy anh ta có biết không?"":
Biểu cảm của Trần Thanh Lan bỗng cứng lại, tuy rằng anh chưa nói kết thúc mối quan hệ, nhưng anh đã đưa cô thứ cô muốn.
Cô không cần phải ở lại nữa.
Nghĩ chắc rằng anh cũng hiểu.
"Anh ấy chắc cũng biết." Trần Thanh Lan nói không chắc chắn lắm.
"Vậy thì nghe cô, không phải chỗ của mình, có tốt hơn nữa cũng không thoải mái, thật đúng như câu nói đó, ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn." Trương Diễm ăn một miếng cháo xong, đặt chén xuống nói, "Tôi đi thu dọn đồ của mình."
"Được."
Trần Thanh Lan gật đầu.
Dì Trần nghe Trần Thanh Lan nói vậy, đi tới hỏi, "Cô Lan, cô muốn rời khỏi đây sao?"
"Vâng, đây vốn dĩ không phải nhà của cháu, cháu chỉ ở tạm thôi, bây giờ cháu nên về chỗ của mình rồi." Trần Thanh Lan vừa nói vừa đứng dậy.
"Chỗ này làm phiền dì thu dọn rồi, cháu đi lên trước."
"Cô Lan, cái này..."
Trần Thanh Lan quay đầu lại nhìn dì Trần, hỏi: "Còn có chuyện gì sao ạ?"
"Sáng nay lúc cậu chủ đi, bảo tôi đừng gọi cô dậy, để cô ngủ một lúc, thực ra cậu ấy cũng khá tốt với cô."
Dì Trần không phải nói đỡ cho ai hết, chỉ nói lên suy nghĩ của mình.
Trần Thanh Lan lúng túng, không biết phải trả lời dì Trần thế nào.
Càng không biết, Hàn Duy Thái tại sao lại nói vậy và làm vậy.
Bình tĩnh lại mấy giây, Trần Thanh Lan miễn cưỡng nở một nụ cười, "Cháu biết rồi."
Nói xong cô đi lên tầng, về phòng thu dọn đồ đạc của mình.
Đồ đạc của cô rất nhiều, một cái vali lớn cũng không thể để hết.
Cô dọn dẹp phòng sạch sẽ, sau đó mới kéo hành lý xuống tầng.
Trương Diễm đã thu dọn xong rồi, đang ngồi trên sô pha, đợi Trần Thanh Lan xuống.
Nhìn thấy Trần Thanh Lan xuống, cô ấy liền đứng dậy.
Hai người lấy hành lý đơn giản của mình, đi khỏi biệt thự.
Họ quay lại nơi Trần Thanh Lan ở.
Thu dọn qua, hai người cũng đã sắp xếp ổn thỏa.
Trương Diễm nói, "Thanh Lan, tôi muốn tìm việc, em gái không cần tôi lo nữa rồi, tôi bây giờ phải tự nuôi bản thân mình."
Trần Thanh Lan dọn xong quần áo, đóng tủ quần áo lại, quay đầu lại nhìn cô ấy, "Đợi vài ngày nữa đi."
Đợi cô thuận lợi vào An Khang rồi, cô sẽ sắp xếp một vị trí tốt cho Trương Diễm.
Trương Diễm không biết Trần Thanh Lan định làm gì, nhưng cô ấy rất tin tưởng cô, nên đã gật đầu.
"Nghe cô đấy, tôi đợi thêm nữa."
Trần Thanh Lan đi về phía trước ôm lấy cô ấy, sự tin tưởng dành cho cô, Trần Thanh Lan rất quý trọng.
Coi cô ấy như người nhà của mình.
Đợi đến lúc cô có năng lực, cô nhất định sẽ khiến những người hại Trương Diễm phải trả giá.
Buổi tối Hàn Duy Thái trở về biệt thự, mới biết Trần Thanh Lan đã đi rồi.
"Cô ấy không nói gì sao?" Hàn Duy Thái hỏi.
"Không có." Dì Trần nói thật.
Hàn Duy Thái mỉm cười, anh chỉ không muốn mối quan hệ của bọn họ, là giao dịch.
Không ngờ rằng, sau khi cô lấy được thứ mình muốn thì đã bỏ đi rồi.
Đi dứt khoát như vậy, một chút lưu luyến cũng không có sao?
"Tôi biết rồi, dì đi làm việc của mình đi." Hàn Duy Thái vừa cởi cà vạt, vừa đi lên tầng.
Ánh mắt Hàn Duy Thái ngày càng lạnh lẽo.
Anh nhắm mắt lại, vẻ mặt tối sầm đi, người phụ nữ đó vô tâm vậy sao?
Anh tốt với cô như vậy, cô không cảm nhận được chút nào?
Hàn Duy Thái tức giận, cởi áo khoác ngoài của bộ vest, ngả xuống giường.
Lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Cẩn, "Điều tra cho tôi, Thanh Lan muốn cổ phần của An Khang để làm gì, còn cả gia cảnh của cô ấy nữa, trước kia đã ở với ai, điều tra rõ ràng cho tôi!"
Nghiêm Cẩn ở đầu bên kia giật mình, là ai đã chọc giận ông chủ của anh ta rồi?
Nổi giận đùng đùng như vậy.
"Vâng, tôi đi điều tra ngay."
Nghiêm Cẩn vội vàng đáp lại.
Tắt điện thoại, Hàn Duy Thái ném điện thoại xuống giường, với lấy một điếu thuốc lá cho lên miệng.
Hít một hơi thật sâu.
Anh muốn xem cô có bán lĩnh đến đâu.
...
An Khang vì chịu sức ép của Hàn Duy Thái, áp lực của Trần Hùng rất lớn, cổ đông đều kêu gào, đòi ông cho bọn họ một lời giải thích.
Nếu không khiến cho công ty xoay chuyển được, thì đây chính là đường cùng của ông ta.
Trần Hùng bị xoay như chong chóng, không còn cách nào nên gọi điện cho Trần Thanh Vi, "Con tới tìm Hàn Duy Thái chưa? Cậu ta là cổ đông lớn nhất của An Khang, chúng ta đang bị tổn thất rất nhiều đó."
"Bố, con biết rồi, con đang chuẩn bị tới công ty tìm anh ấy."
Trần Thanh Vi đang trang điểm, sắc mặt xem ra vô cùng tốt.
"Vậy con nhanh lên chút, bên này sắp bắt đầu cuộc họp, bố sợ những cổ đông đó rồi."
Trần Hùng thật sự không muốn nghe bọn họ phàn nàn nữa.
"Con biết rồi, không có chuyện gì con tắt máy trước đây."
"Được, con nhanh lên là được."
Trần Hùng hết cách, chỉ có thể đợi tin của Trần Thanh Vi.
Lúc này thư ký đi vào, "Giám đốc Hùng, đã đến giờ họp rồi."
Trần Hùng gật đầu nói, "Đi thôi."
Trong phòng họp, có mười mấy cổ đông đang ngồi đó.
Bọn họ phẫn nộ đợi Trần Hùng giải thích.
Bởi vì công ty đã bị ép tạm dừng, lại thêm tin tức Vạn Thịnh chèn ép, khiến cổ phiếu xuống dốc không phanh.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mỗi người bọn họ đã tổn thất hàng triệu, có người còn trên cả chục triệu.
Sao có thể không gấp gáp, sao có thể không tức giận, sao có thể không bực bội.
Phân tích đến cùng, chính là Trần Hùng già rồi, năng lực không ổn.
Tuy rằng bây giờ Trần Hùng đang tuyệt vọng, nhưng vẻ ngoài vẫn phải giả vờ bình tĩnh.
Không gấp gáp gì ngồi lên vị trí giám đốc.
"Tổng giám đốc Hùng, chúng tôi để cho ông ngồi vào vị trí tổng giám đốc, là tin tưởng ông, hy vọng ông có thể giúp chúng tôi kiếm tiền, không phải là mất hết tiền bạc, bây giờ cổ phiếu xuống dốc không phanh, ông muốn làm thế nào?"
"Hôm nay nhất định phải nói rõ ràng, không thì vị trí tổng giám đốc ông cũng đừng làm nữa."
"Đúng vậy, chúng tôi cần người lãnh đạo có năng lực."
Các cổ đông nháo nhào chỉ trích.
Trần Hùng yên lặng đợi bọn họ nói xong, mới mở lời, "Tôi không có năng lực thì mọi người có năng lực sao? Đừng có quên, lúc đầu là ai cứu công ty sống lại, hơn nữa, cổ đông lớn nhất còn không lên tiếng, mọi người có tư cách gì mà nói?"
"Ai không biết cổ đông lớn nhất là Hàn Duy Thái chứ, nếu như anh ta quan tâm tí tiền này, thì đừng có cố ý chèn ép nữa, chúng tôi không quan tâm, ông giải quyết không được, đừng có ngồi không hưởng lợi nữa."
Sắc mặt Trần Hùng trắng bệch, khó coi tới mức cực độ.
"Đừng có quên, Hàn Duy Thái là con rể tương lai của tôi."
"Ha ha, tổng giám đốc Hùng, chúng ta nói chuyện thực tế chút đi? Cho dù là con rể tương lai của ông, cũng phải coi trọng bố vợ mới được. Anh ta không nể mặt bố vợ, chèn ép An Khang như vậy, không phải là cố tình làm khó ông sao?
Không phải rõ ràng là không thèm coi trọng người bố vợ như ông à?"
Một cổ đông khác nói thêm vào, "Đúng vậy, nếu như trân trọng đứa con gái của ông, thì phải vô cùng kính trọng bố vợ chứ, ai biết được, thân phận bố chồng tương lai của ông có giữ nổi không?"
Trong phòng họp đang tranh luận vô cùng sôi nổi.
Dưới công ty, Trần Thanh Lan cầm tài liệu đi xuống xe taxi.
Cô mặc một bộ đồ công sở đơn giản, áo sơ mi trắng, váy đen qua mông, làm nổi bật lên những đường cong, đi một đôi giày cao gót năm phân.
Cô đứng ở dưới tầng, có một khoảnh khắc thất thần.
Nơi này vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
Bốn năm rồi, có rất nhiều điều đã thay đổi rồi, bao gôm cả lòng người.
Cô cũng không phải là thiếu nữ bị vu oan bốn năm trước nữa, chỉ biết khóc lóc kêu gào mình bị oan.
Bóng tối và sự dằn vặt của bốn năm trước, sẽ chỉ khiến cho cô càng kiên cường hơn.
Lạnh lùng, vô tình.
Vô tình tới mức có thể bán cả bản thân, chỉ vì ngày hôm nay, đường đường chính chính bước vào đây.
Từng chút từng chút một đòi lại tất cả mọi thứ của nhà họ Trần.
Tất cả đều bắt đầu từ đây.
Cô ngẩng đầu, thẳng lưng, cho dù trước mặt có là rừng gươm biển lửa, cô cũng sẽ không lùi nửa bước...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]