Trần Thanh Vi quay đầu nhìn về phía Lưu Ngọc Tuyết, mặc dù không hề nói gì nhưng có ý gì thì không cần nói cũng biết.
Trong lòng Lưu Ngọc Tuyết phát khổ, vẻ mặt chột dạ, cố giả vờ bình tĩnh nói: "Con nhìn mẹ như vậy làm gì? Chẳng lẽ là mẹ bảo bọn nó hủy bỏ hợp đồng với công ty à?"
"Mẹ, bây giờ không phải là lúc trốn tránh trách nhiệm." Trong lòng Trần Thanh Vi rất rõ ràng, Hàn Duy Thái làm như thế tuyệt đối là muợn chuyện của Lưu Ngọc Tuyết cố ý chèn ép công ty.
Bề ngoài là dằn mặt cô ta, hay là có ý gì khác thì cô ta không biết được.
"Hàn Duy Thái ngoài mặt thì bất hòa với ông cụ nhưng trong lòng anh ấy lại đặc biệt quan tâm đến ông cụ. Anh không thích có bất kì tai tiếng gì liên quan đến nhà họ Hàn, anh ấy rất quan tâm đến thanh danh của ông cụ." Nói đến đây cô ta dừng một chút, nhìn về phía Lưu Ngọc Tuyết.
"Mẹ, dáng vẻ mẹ đánh nhau với người khác và chửi rủa mất hình tượng như vậy thật sự rất khó coi.
Coi như Hàn Duy Thái không thích lướt xem những video hỗn loạn kia nhưng trong công ty anh ấy nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy, truyền đến tai anh ấy cũng là chuyện bình thường.
Nhìn những bình luận kia lôi cả ông cụ ra chắc chắn anh ấy sẽ không vui. Nếu như con đoán không sai thì chuyện của công ty khẳng định là anh ấy đang cảnh cáo chúng ta."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Rốt cuộc, Lưu Ngọc Tuyết cũng chịu ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Bà ta có chút lo lắng, giữ cánh tay con gái thật chặt.
Trần Thanh Vi càng suy nghĩ rõ ràng thì càng tỉnh táo. Cũng may Hàn Duy Thái không nói rõ ra, vậy chứng minh là anh không phải muốn hủy bỏ hôn ước thật.
"Ba, trước tiên ba cố gắng chống đỡ đã, ngày mai con đi tìm Duy Thái..."
"Chờ một chút, Vi Vi, con với mẹ con đang nói cái gì? Cái gì video?"
Lưu Ngọc Tuyết cuống quít qua loa: "Không, không có gì."
Trần Hùng không tin.
"Vi Vi, con nói xem?"
Lưu Ngọc Tuyết nhìn con gái giống như cầu cứu, Trần Thanh Vi hít một hơi rồi nói: "Ba, không có chuyện gì đâu, chỉ là một video rất nổi trên facebook thôi, nếu không có việc gì thì con đi lên lầu trước đây."
Trần Hùng khẽ gật đầu: "Chuyện của công ty không thể kéo dài được, con mau chóng đi tìm Duy Thái để giải quyết đi."
Trần Thanh Vi khẽ gật đầu: "Con biết rồi."
Trần Hùng cũng bị chuyện của công ty làm cho sứt đầu mẻ trán, đứng dậy trở lại công ty. Để lại Lưu Ngọc Tuyết mất hồn mất vía.
Chuyện này đã khiến Hàn Duy Thái tức giận cảnh cáo bọn họ như vậy, nếu video của mình truyền đi thì sẽ như thế nào? Lưu Ngọc Tuyết có chút hoảng hốt, nhưng không còn dám tìm đến con gái nữa.
Chính bà ta không thể quyết định chắc chắn được, cũng chỉ có thể đi tìm Trần Thanh Hoàng, để con trai cho mình một số ý kiến.
Trần Thanh Hoàng nghe xong thì phẫn nộ, dám doạ dẫm mẹ anh ta, chán sống rồi à?
"Gọi điện thoại cho anh ta, hẹn ngày gặp mặt."
Lưu Ngọc Tuyết nhìn con trai: "Chúng ta không thể cứng rắn được, nếu không lại chọc tức đến bọn chúng, rồi bọn chúng tiết lộ video ra ngoài thì sẽ gặp rắc rối."
Trần Thanh Hoàng liếc Lưu Ngọc Tuyết: "Mẹ, mẹ muốn làm việc này thì trực tiếp đến tìm con không được sao, sao lại gây ra chuyện hỗn loạn thế này."
"Ngày nào con cũng không về nhà, ai biết được con tài giỏi chứ, nếu sớm biết mẹ còn phải tự ra tay sao?"
Lưu Ngọc Tuyết cũng hối hận xanh cả ruột, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn bà ta sẽ không tìm tới bọn chúng. Đám côn đồ giống như đĩa, nếu dính vào thì dứt ra cũng không được, cứ dính vào thân để hút máu.
"Gọi điện thoại đi." Trần Thanh Hoàng thúc giục Lưu Ngọc Tuyết, hiện tại anh ta cũng lười tranh luận đúng sai.
Dù sao thì anh ta chắc chắn sẽ giải quyết ổn thoã. Các băng đảng ở Hà Nội có thể đếm được, anh ta đều biết. Cho nên anh ta không có gì phải sợ. Lưu Ngọc Tuyết thấy Trần Thanh Hoàng nắm chắc như vậy thì trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, bà ta gọi điện thoại cho A Hào.
Đối với cuộc gọi của Lưu Ngọc Tuyết, bên kia không bất ngờ chút nào, ung dung nói: "Nếu bà gọi tới chậm thêm hai phút thì tôi sẽ gửi video đến nhà họ Hàn."
"Nói đi, cậu muốn thế nào...?"
Lưu Ngọc Tuyết còn chưa nói xong, đã bị Trần Thanh Hoàng giật điện thoại đi.
"Mày là thằng ất ơ nào, xưng tên ra cho tao?"
Trần Thanh Hoàng đùng đùng nổi giận. A Hào sững sờ, không nghĩ tới còn có người khác, giọng nói này có chút quen. Vòng tròn lớn như vậy, họ quen biết nhau cũng rất bình thường. Chỉ là chuyện bây giờ trở nên hơi phức tạp.
A Hào không dám tự mình quyết định nên gọi cho Long Triệt một cuộc điện thoại, hỏi anh ta nên làm gì bây giờ. Long Triệt không thể tự mình làm chủ. Lại gọi cho Hàn Duy Thái một cuộc điện thoại, Hàn Duy Thái không có ở đó, Nghiêm Cẩn nghe máy.
"Tại sao phải dừng lại? Chỉ có điều không được lộ ra ông chủ của chúng tôi."
Lưu Ngọc Tuyết gây ra cho Hàn Duy Thái một rắc rối lớn như vậy. Không dạy dỗ một chút thì sẽ không nhớ được.
Bên kia Long Triệt nhận được tin tức thì cũng yên tâm, bảo A Hào cứ mạnh dạn làm, xảy ra chuyện gì thì anh ta sẽ chịu trách nhiệm.
Có câu nói này A Hao cũng yên tâm, không có nỗi lo về sau nữa, lúc anh ta ra ngoài lăn lộn thì Trần Thanh Hoàng còn không biết đang ở nơi nào.
Chẳng qua anh ta ỷ vào mối quan hệ với nhà họ Hàn, điểm xuất phát cao hơn một chút thôi. A Hào nói địa điểm, Trần Thanh Hoàng không để Lưu Ngọc Tuyết đi.
Bảo bà ta về nhà chờ tin tức.
Vừa đến nơi thì Trần Thanh Hoàng đã gào thét một trận: "Anh Hào, anh đúng là to gan, ai cũng dám doạ dẫm, biết thân phận của tôi là gì không?"
A Hào bĩu môi, thân phận của mày là gì?
Mày chính là ỷ vào nhà họ Hàn.
Lại không ngờ rằng người đang chỉnh các ngươi lại chính là Hàn Duy Thái.
Có gì mà đắc ý chứ?
Chỉ có điều những lời này không thể nói ra, A Hào không để mắt đến sự phẫn nộ của anh ta: "Không muốn tôi tiết lộ ra ngoài thì đưa đây hai trăm triệu."
Trần Thanh Hoàng tức điên người, vỗ bàn một cái: "Anh muốn chết đúng không? Hai trăm triệu? Hai ngàn cũng không có."
"Xem ra cậu Trần không muốn đàm phán, vậy thì không cần thiết phải lãng phí thời gian của nhau nữa."
A Hào đứng dậy, Trần Thanh Hoàng ngăn anh ta lại: "Muốn đi thì phải giao đồ ra!"
A Hào lạnh lùng cười hai tiếng: "Giao ra cũng được, cậu đưa tiền đây."
Trần Thanh Hoàng tức giận đến bóc khói trên đầu, nắm lấy cổ áo A Hào, vung nấm đấm lên.
A Hào là ai chứ, đẳng cấp của anh ta so với Trần Thanh Hoàng vẫn cao hơn, một phát tóm lấy cổ tay Trần Thanh Hoàng , một tay đẩy người ra thật xa.
"Đừng ra vẻ thiếu gia trước mặt tôi, tôi không dính chiêu này, muốn đồ thì đưa tiền đây, nếu không thì không cần bàn nữa!"
A Hào vuốt phẳng cổ áo, khinh thường liếc Trần Thanh Hoàng một cái.
Trần Thanh Hoàng chỉ vào A Hào: "Mày chờ đó cho tao."
Nói xong tức giận rời đi, xem ra ắt sẽ đòi lại sự uất ức ngày hôm nay.
Sau khi Long Triệt biết Trần Thanh Hoàng dính vào, anh ta đã sớm nói tình huống cụ thể với Lương Tử Bạc.
Đương nhiên những gì anh ta nói có chút khác biệt với những gì anh ta làm. Long Triệt cáo già, nói không lọt lòng một giọt nước nào, nói gần nói xa đều là muốn kéo Hàn Duy Thái vào.
Trần Thanh Hoàng hết sức phiền phức.
Lương Tử Bạc vừa cúp điện thoại của Long Triệt thì lại nhận được điện thoại của Trần Thanh Hoàng.
Long Triệt so với Trần Thanh Hoàng thì Lương Tử Bạc coi trọng Long Triệt hơn một chút.
Trần Thanh Hoàng chính là một công tử ăn chơi, không có đầu óc, không làm được việc lớn.
"Cậu đường đường là cậu Trần, em vợ tương lai của Hàn Duy Thái mà chút chuyện này cũng không giải quyết được à? Vậy cậu còn lăn lộn ở Hà Nội cái rắm gì?"
Trần Thanh Hoàng tức giận nói không nên lời, ngậm bồ hòn làm ngọt.
Cũng bị Lương Tử Bạc kích bác.
A Hào là một tên côn đồ nhỏ bé cấp thấp mà mình cũng không giải quyết được, anh ta còn lăn lộn cái rắm.
Lưu Ngọc Tuyết đợi mãi không nhận được điện thoại, thế là gọi tới trước để hỏi thăm: "Nếu không dễ giải quyết thì đưa tiền cho nó."
"Cái gì mà đưa tiền cho nó, mẹ coi thường con trai mẹ như vậy à, ngay cả một tên côn đồ nhỏ cũng không giải quyết được?"
Trần Thanh Hoàng hoàn toàn bị chọc giận, cả đám đều coi thường anh ta đúng không?
"Không phải, mẹ chỉ là..."
"Đừng nói nữa, nhất định con sẽ giải quyết được!"
Nói xong Trần Thanh Hoàng đặt điện thoại xuống.
Ông Hàn đã quay về quân khu, Hàn Duy Thái tan tầm thì đến biệt thự.
Trần Thanh Lan và Trương Diễm đang ăn cơm.
Trông thấy Hàn Duy Thái đi vào, Trần Thanh Lan đứng dậy hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"
Anh nhàn nhạt ừ một tiếng rồi lên lầu.
Thật ra anh đã ăn cơm đâu, lúc đầu anh muốn tới ăn cơm với Trần Thanh Lan.
Chỉ là anh quên mình đã sắp xếp Trương Diễm ở đây.
Lúc ấy anh sợ Trần Thanh Lan không yên lòng, lại sợ cô ở một mình nhàm chán, nên bảo Nghiêm Cẩn sắp xếp Trương Diễm đến đây.
Lúc này mới nhận ra có thêm một người rất không được tự nhiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]