Trần Thanh Vi chăm chú nhìn anh uống hết ly rượu, tim đập thình thịch không ngừng. Tuy anh đã thừa nhận thân phận của cô, nhưng lại cự tuyệt không chạm vào cô ta. Về việc kết hôn thì cũng chưa bao giờ nhắc đến. Cô ta không thể không tìm cách khác. Ngày nào chưa thể trở thành bà Hàn, thì ngày đó cô ta vẫn chưa thể an tâm được. Lần này đi xã giao cùng với anh, tổng giám đốc Lý rõ ràng là muốn trong năm nay phải nắm lấy dự án quảng cáo của tập đoàn Vạn Thịnh. Cô ta chính là muốn lợi dụng cơ hội lần này, cho thuốc vào rượu của anh, để phát sinh quan hệ, sau đó mang thai đứa con của anh. Đây là cách an toàn nhất để cô ta bước vào nhà họ Hàn. Hơn nữa, nếu như bị phát hiện, cô ta hoàn toàn có thể đẩy hết lên người của tổng giám đốc Lý, nói là vì họ muốn giành lấy dự án quảng cáo của tập đoàn Vạn Thịnh nên mới dùng đến chiêu này. Trần Thanh Vi sợ rằng thuốc không đủ hiệu quả, nên liền rót thêm cho Hàn Duy Thái một ly nữa, cũng tự mình rót một ly, "Ly này là em với anh cùng uống nhé." Trần Thanh Vi nhấp một ngụm nhỏ, cau mày phàn nàn, "Thật là khó uống quá đi." Cô nheo mắt một cách quyến rũ, dáng vẻ có chút đáng yêu. Hàn Duy Thái đưa tay gõ nhẹ vào mũi cô ta, "Em không cần phải học cách uống." Trần Thanh Vi dựa vào lồng ngực anh, không quên liếc mắt nhìn về tổng giám đốc Lý đang ngồi trên ghế sofa đối diện. Không thể không nói, những lời này của anh khiến cô ta càng có thể diện hơn. Trong căn phòng có máy lạnh, không khí mát mẻ thế này, nhưng Hàn Duy Thái lại cảm thấy vừa nóng vừa khó chịu, anh kéo cổ áo, cô ta phát hiện anh không được thoải mái, "Hay là chúng ta đi thôi." Cô ta vẫn cứ bám lên người anh. Ánh mắt anh có chút mơ hồ, anh đẩy cô ta ra, "Anh đi vệ sinh." Anh không ghét cô ta, nhưng anh không thể để mình nảy sinh bất kỳ ham muốn nào với cô ta. Tìm không thấy được cảm xúc ham muốn và khoái cảm của lần đầu tiên ở bên nhau. Anh đi ra ngoài phòng, nhíu mày, sự u ám trong ánh mắt anh chợt hiện lên rồi biến mất. Anh là người thế nào, cơ thể anh tự nhiên lại xuất hiện tình trạng như vậy, rõ ràng là không bình thường. Anh nghiến răng, những suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh. Nhưng mà, thuốc này hình như có hiệu quả rất mạnh. Có một luồng sức nóng, giống như có một ngọn lửa tà ác trong cơ thể như đang cố gắng xông vào những chỗ nhạy cảm của anh. Nơi này, đã từng có phản ứng. Anh nhỏ giọng chửi mắng, mở vòi nước, tát nước lên mặt, như cố gắng dập tắt luồng nóng này. "Rượu mà anh uống đã bị bỏ thuốc rồi." Trần Thanh Lan đứng ở trước cửa nhà vệ sinh nam. Hàn Duy Thái ngẩng đầu, trên hàng lông mi còn vương lại những giọt nước, mơ hồ nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình. Yết hầu ở cổ chuyển động lên xuống, cười lạnh hỏi, "Làm sao mà cô biết?" "Tôi đã nhìn thấy..." Cô chưa kịp nói xong, đã bị anh ôm lấy, dựa vào thành của bồn rửa mặt, lưng của cô bị đập vào thành bồn đến phát đau, cô rên nhẹ một tiếng. Nhưng khi lọt vào tai của anh thì nó lại trở thành một âm thanh hấp dẫn như đang dụ dỗ mời gọi anh. Trần Thanh Lan dùng tư thế mập mờ sát vào người anh. Không nói ra được có bao nhiêu quyến rũ. "Tiền trả cho cô..." Trần Thanh Lan đương nhiên hiểu ý anh ta. Lại là tiền. Ở trong mắt anh, bản thân tôi là vì tiền, nên cái gì cũng có thể bán đúng không? "Duy Thái..." Lúc này giọng của Trần Thanh Vi vang lên. Vốn dĩ là Trần Thanh Lan muốn đẩy anh ra, nhưng khi nghe thấy giọng nói này, cô liền thay đổi chủ ý, ôm lấy eo anh. Xoay cả người lại, đẩy cửa một phòng, hai người đi vào trong, Trần Thanh Lan tiện tay đóng cửa lại. Anh châm biếm, "Những việc như này đã làm bao nhiêu lần rồi mà thành thạo như vậy? Khẩu vị cũng mạnh thật, ở nơi này mà cũng có thể làm được." Trong lòng Trần Thanh Lan biết anh đang giễu cợt cái gì, quay đầu đi để tránh khỏi ánh mắt khinh thường của anh, đưa tay tìm kiếm khắp người, sau đó móc ra một viên thuốc, đưa nó cho anh. "Uống viên thuốc này vào sẽ có thể giải quyết được." Ở đây có đủ các loại thuốc lắc, thuốc phiện, thuốc kích thích. Hơn nữa chất lượng thuốc còn tốt hơn so với bên ngoài. Đây là phòng trên lầu được thiết lập ra chỉ để dành cho những vị khách có nhu cầu đặc biệt. Quản lý sợ cô sẽ bị người khác trêu chọc, cho nên bảo cô mang theo thuốc giải rượu bên người và loại thuốc giải này. Tuy cô chỉ là nhân viên phục vụ, nhưng cũng khó tránh khỏi việc gặp phải những người khách khó tính, nếu bảo cô uống, mà cô không uống thì nhất định sẽ không bỏ qua. Nơi này không thiếu những tên háo sắc. Vì vậy bản thân cô luôn mang theo để phòng ngừa. Đương nhiên là lúc mới đến cô không biết những việc này, đều là quản lý dạy cho cô, quản lý rất quan tâm đến cô. Đôi mắt anh có chút đỏ, nhìn chằm chằm vào thuốc trong tay cô, nhưng lại không uống. Rõ ràng là anh không tin tưởng cô. Trần Thanh Lan đương nhiên cũng hiểu sự lo lắng của anh vì anh và cô không quen biết nhau. Sao mà anh có thể tùy tiện uống thứ mà cô cho được. Cô lấy một viên thuốc màu trắng cắn đi một nửa để chứng minh là cô không có ý hại anh. Anh ngẩn người sửng sốt, hành động của cô nằm ngoài suy nghĩ của anh. "Anh xem, tôi không có sao, đây không phải là thuốc độc." Cô ngửa đầu nhìn người đàn ông đang đơ người ra. Sắc mặt anh vẫn đỏ ửng. Cô cố gắng đưa thuốc đến miệng anh, lần này thì anh không từ chối. Chỉ là ánh mắt trở nên phức tạp. Đây rốt cuộc là loại phụ nữ gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]