Trần Thanh Lan bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, không biết từ lúc nào mà nước mắt đã rơi đầy trên gương mặt. Cô thường xuyên mơ về đứa bé kia rồi tỉnh dậy với gương mặt đầy nước mắt. Cuối cùng, cô không ngủ được nữa, dứt khoát đứng dậy ra bên chỗ cửa sổ, ngoài kia trời đã sắp sáng. Lúc cô chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài thì phát hiện phòng khách có người nói chuyện. Cô nhẹ nhàng kéo lại cửa phòng, nhìn thấy người phụ nữ ngày hôm đó đang đứng ở phòng khách. "Duy Thái..." "Là cô tìm người cưỡng bức, muốn phá hủy cô gái kia?" Tuy rằng là câu hỏi nhưng ngữ khí chắc chắn là khẳng định. Cả người Trần Thanh Lan run lên, tên côn đồ ngày hôm qua là do người phụ nữ này tìm? Lý Tâm Ly siết chặt tay cầm điện thoại, hôm nay cô ta đến chính là muốn nói cho Hàn Duy Thái rằng người phụ nữ kia là đồ bẩn đã bị người ta đụng vào, kết quả lại bị anh biết được chuyện cô tìm người. "Một người phụ nữ trong quán bar, cho dù có bị chạm qua hay không thì đều là đồ bẩn!" Trước kia Hàn Duy Thái cảm thấy cho dù cô ta cố ý gây sự, hay đùa bỡn thì cũng là sự biểu hiện đáng yêu. Nhưng hiện tại thì sao? Vì tâm tư riêng của bản thân mà đi hãm hại một cô gái trong sạch. Tâm địa như thế này là vô cùng độc ác. Hàn Duy Thái tùy ý ngồi trên sofa, Trần Thanh Lan không nhìn rõ được vẻ mặt của anh, chỉ nhìn thấy được những đường nét mơ hồ, nghiêm túc và mệt mỏi, sắc bén lại phức tạp: "Cô nói rằng cô yêu tôi nên mới về nước, nhưng tôi lại biết rằng, cô loanh quanh không nổi ở nước ngoài nữa mới trở về." "Không phải, đó chỉ là lời đồn, tất cả chỉ là lời đồn, em yêu anh nên mới về nước, em ở nước ngoài phát triển tốt lắm." Lý Tâm Ly lập tức phủ nhận. Cô ta tuyệt đối không thể để cho Hàn Duy Thái biết bản thân mình lăn lộn không nổi ở nước ngoài nữa mới trở về nước. Cô ta phải duy trì hình tượng siêu sao quốc tế trước mặt Hàn Duy Thái thì mới còn cơ hội quay lại với anh. Hàn Duy Thái ngước mắt, sắc mặt thoáng qua lúc sáng lúc tối: "Nếu cô đã lăn lộn ở nước ngoài tốt như vậy, chẳng bằng ở đấy luôn đi, không cần quay về nữa." Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra, Lý Tâm Ly bất ngờ lao tới: "Duy Thái, vì sao lại đối xử với em vô tình như vậy, em chỉ là yêu anh..." Hàn Duy Thái dừng lại một chút, bỏ di động xuống, Trần Thanh Lan ở phía sau cửa phòng đi ra, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ bên chân Hàn Duy Thái, sau đó nhìn về phía anh: "Anh không định cho tôi một lời giải thích sao? Không phải tại anh thì làm sao tôi lại bị tai bay vạ gió như vậy chứ?" Đôi mắt Lý Tâm Ly trừng cô, người phụ nữ này tại sao lại xuất hiện ở đây? Còn trong bộ dạng này? Cô ta bị sự phẫn nộ che mờ suy nghĩ, định đứng dậy tát Trần Thanh Lan một cái, lại bị Trần Thanh Lan nhanh hơn một bước bắt được đẩy ra. Lý Tâm Ly đi giày cao gót, bước chân không vững, bị ngã xuống. Trần Thanh Lan lạnh lùng nhìn, cũng chẳng để ý nhiều mà xoay người lấy điện thoại, tay vừa mới chạm vào máy đã bị Hàn Duy Thái nắm lấy: "Cô muốn làm gì?" "Báo cảnh sát." "Cho dù là thứ tôi không cần cũng không tới phiên người khác xử lý." "Anh đây là muốn bao che tội lỗi sao?" Bốn mắt nhìn nhau toé lửa, ai cũng không chịu nhường ai. Đây là lần đầu tiên Hàn Duy Thái nhìn thấy sự kiên định trong mắt của người phụ nữa này. Đúng vậy, kiên định, không quan tâm phía trước là núi đao biển lửa, cô không lùi nửa bước, cứ kiên định đi lên. "Phải làm thế nào cô mới vừa lòng?" Khoé môi của anh nhếch lên như vẽ ra một đường như có như không, cũng không tỏ vẻ một chút tức giận. Một nụ cười cũng như có như không. "Cô ta phạm pháp." Trần Thanh Lan bình tĩnh đối diện với Hàn Duy Thái, cô hận nhất là bị người khác hãm hại, đặc biệt là về sự trong sạch của bản thân. Cô không thể nào quên được, mẹ kế với em gái kế của cô đã tính kế hãm hại cô mất đi sự trong sạch như thế nào. Lý Tâm Ly sợ Hàn Duy Thái thật sự nghe lời Trần Thanh Lan, cô ta liền tiến lại gần cầu xin: "Duy Thái, anh thấy rồi đấy, cô ta là một người phụ nữ độc ác, anh đừng nghe cô ta nói xằng nói bậy mà bỏ rơi em." Nói xong, cô ta liền vươn tay kéo Hàn Duy Thái, nhưng lại bị Trần Thanh Lan bắt lấy, lạnh lùng nhìn: "Đây là người đàn ông của tôi, đừng chạm vào, anh ấy ngại bẩn!" Lý Tâm Ly mở to hai mắt nhìn: "Cô đừng có dát vàng lên mặt mình, Duy Thái sẽ không coi trọng cô, nhiều nhất chỉ chơi đùa với cô mà thôi." "Cho dù là chơi đùa thì cũng có giá trị để anh ấy chơi đùa, còn cô, cô có cái gì? Anh ấy dựa vào cái gì mà yêu cô?" Sắc mặt Lý Tâm Ly trắng bệch. Cô ta ôm tia hy vọng cuối cùng nhìn về phía Hàn Duy Thái, mà Hàn Duy Thái lại đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng kia. Dường như anh phát hiện ra người phụ nữ hiện tại tựa như không giống với người ở chỗ kia. Hàn Duy Thái cầm lấy điện thoại di động, bấm gọi. "Duy Thái..." Hàn Duy Thái nhìn Lý Tâm Ly: "Có một số việc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ." Đêm đó cô ta không tới, bọn họ đã lỡ nhau. Mặc kệ Lý Tâm Ly cầu xin như thế nào, Hàn Duy Thái vẫn không mềm lòng, dứt khoát cho người đưa cô ta ra nước ngoài. Cho dù đã từng có tình cảm với nhau, nhưng thời gian bốn năm đã sớm đem chút tình ý ban đầu mài mòn đến gần như biến mất. Rất nhanh Lý Tâm Ly đã bị người mà Hàn Duy Thái gọi tới đưa đi. Biệt thự thoáng chốc liền im lặng. Trần Thanh Lan lúc này mới ý thức được bộ dạng của mình, trên người chỉ có một cái khăn tắm, lại ở cùng phòng với một người đàn ông mà cô không quen. Cô mất tự nhiên ho khụ một tiếng, che giấu sự xấu hổ của mình. "Để tôi gọi người mang một bộ quần áo đến đây, dù sao cô gặp những chuyện này cũng liên quan đến tôi." Hàn Duy Thái đã sớm chú ý đến cô, khăn tắm trên người chỉ miễn cưỡng che được những nơi quan trọng, đặc biệt là đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn nà kia khiến cho anh miệng khô lưỡi đắng. Anh kéo mạnh cổ áo nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]