Nói xong anh Hào nắm lấy mắt cá chân của cô, Trần Thanh Lan vô cùng hoảng loạn, bị anh ta bắt lại được chắc chắn sẽ không có cơ hội trốn thoát nữa, cô không thèm để ý tới trước mắt là dòng sông, cô không chút do dự nhảy xuống.
"Muốn chạy sao, không có cửa đâu."
Ngay sau đó bọn họ cũng từng người một nhảy xuống nước.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu Trần Thanh Lan là chạy, nước sông không sâu, nhưng cô cũng ướt cả người rồi.
Chạy lên bờ, bọn họ vẫn đuổi theo ngay sát.
Cô biết, có lẽ lúc cô đập đầu người đàn ông kia, đã làm anh ta tức giận.
Cô chỉ liều mạng chạy, xuyên qua rừng cây, tới một rừng trúc, cô nhìn thấy có ánh đèn, nhất định là có người.
Cô chạy càng nhanh hơn.
Rất nhanh cô đã nhìn rõ được nơi phát ra ánh sáng, một biệt thự trên sườn núi.
Cô chạy thẳng theo hướng đó, những tên côn đồ cũng đuổi sát theo sau.
Cô bất đắc dĩ phải gõ cửa căn biệt thự, chạy như vậy rõ ràng là bọn họ sẽ không tha cho cô, sớm muộn cũng sẽ bị bắt, cô đành phải cầu xin người khác giúp đỡ.
"Có ai không, có ai không, cứu tôi với."
Cô đập cửa ầm ầm, nhưng không có ai mở cửa.
"Tao xem mày còn chạy đi đâu được nữa, ông đây cũng dám đánh, hôm nay tao không dạy dỗ mày tử tế, không cho mày một trận, thì mày không biết Mã Vương Gia có mấy con mắt."
Mấy tên bao quanh chặn lấy Trần Thanh Lan, lần này gần như cô đã không còn khả năng chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-cot-ghi-tam/152476/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.