Cổ tay Hề Trì cân xứng mảnh khảnh, Giang Lê nắm hết một cách dễ dàng.
Cho dù đầu ngón tay chụp hờ, chưa hoàn toàn dính sát vào, hắn cũng có thể cảm nhận được xúc cảm từ xương cổ tay hơi nhô ra trên cánh tay Hề Trì cạ vào lòng bàn tay.
Lồng ngực giống như vô cớ trúng một phát súng rỗng.
Hề Trì nhìn Giang Lê: "?"
Cậu không nghe rõ lời Giang Lê nói vừa nãy, đang định mở miệng, cách đó không xa đột nhiên truyền tới thanh âm quen thuộc.
"Tìm hai người bọn cậu nửa ngày trời, kết quả đang trốn ở đây thanh tịnh, cũng chẳng...... hai người, đang làm gì vậy??"
Hề Trì nghe tiếng thì quay đầu lại, Tang Du đang đứng ngược sáng ở chỗ tiếp nối giữa vạch ngăn cách và sân nhựa, bên cạnh còn có một Liêu Tranh cũng đang chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Giang Lê chỉ đảo mắt qua đó một cái liền thu ánh mắt về, đồng thời ngón tay đang chụp lấy cổ tay Hề Trì cũng thả lỏng, chậm rãi thu tay về.
Tang Du nhìn thấy một chai nước trên bàn tay khác buông thõng bên người của Giang Lê.
Miệng chai đã mở, chưa đóng nắp.
Tầm mắt cậu ta bất chợt nghiêng về phía bên phải, chiếc nắp biến mất bấy giờ đang được bí thư trưởng của cậu ta cầm trong tay.
"Sao tớ cảm thấy chai nước trên tay Giang đại chủ tịch quen quen thế nào ấy nhỉ?" Tầm mắt Tang Du lại chuyển lên lần nữa, nhìn qua Hề Trì, "Y như cái chai có người cướp khỏi tay của tớ đấy."
"Phải không, bí thư trưởng?"
Chân trước lấy tiền chân sau cướp nước, sau này còn có thể làm ra chuyện gì tới cậu ta cũng chẳng dám nghĩ!
Quan trọng nhất là, cướp nước thì cũng thôi đi, ngay cả nắp cũng mở sẵn luôn cơ?
Trong khoảng thời gian này, Hề Trì vẫn luôn nghĩ tới một vấn đề -- Rốt cuộc cái điệu bộ âm dương quái khí này của Tang Du học từ đâu ra?
Hề đại bí thư không che không giấu: "Đừng nhìn nữa, là chai của cậu thật."
Tang Du: "Hề Trì, cậu là cái đồ không có trái tim."
Hề đại bí thư cực kỳ qua loa lấy lệ: "Ừm, tớ không có trái tim."
Liêu Tranh chưa từng thấy qua cảnh đời há hốc miệng, đè thấp âm thanh nói bên tai Tang Du: "Tang chủ tịch, cậu và bí thư trưởng Tây Sơn đang cãi nhau vì Lê ca của bọn tôi hả?"
Tang Du: "......"
Tên tính tình ghê gớm này á hả!
Giang Lê nghe câu "Tớ không có trái tim" kia của Hề Trì, khẽ mỉm cười: "Đưa nắp cho tôi."
Nghĩ tới người này vừa chạy 5000 mét xong, Hề Trì không chịu, nói một câu "Tôi cầm cho" rồi tiện đà lấy chai nước trên tay Giang Lê qua, đóng nắp, cầm ở trong tay.
Tang Du: "?"
Mé, lại là cái cảm giác khuỷu tay ngoặt ra ngoài, không coi ai ra gì này!
Ánh mắt Tang Du gần như bùng cháy, thái dương Hề Trì giựt giựt: "Được rồi, chỉ là một chai nước thôi, đợi lát đi siêu thị tớ mua cho cậu."
Nước?
Nghe thấy câu nói của bí thư trưởng Tây Sơn, Liêu Tranh mới nhớ tới mục đích mình qua đây lần này.
Nước thì cậu ta có một đống nha!
Liêu Tranh lưu loát mở chiếc túi tiện lợi trên tay mình ra: "Lê ca, không sao không sao, không phiền bí thư trưởng Tây Sơn nữa, anh uống của em đi, chỗ em gì cũng có hết."
Liêu Tranh nói "gì cũng có" đúng là gì cũng có thật, bên trong túi tiện lợi có ba bốn thanh sô-cô-la đen bổ sung thể lực to to nhỏ nhỏ, hơn mười chai đồ uống, chủng loại cũng rất đầy đủ, từ đồ uống vận động cho đến đồ uống có ga rồi đến nước suối, tất tần tật mọi thứ, có thể xách ra mở một cái trạm tiếp tế di động ở sân thể dục luôn, thậm chí nước suối cũng được chia thành hai loại lạnh hoặc không lạnh.
Trước là gấp rút cho Trì ca của cậu ta, dư thì cho chủ tịch của Tây Sơn.
Nghĩ như vậy, Liêu Tranh lập tức lấy một chai nước lạnh từ trong túi ra đưa qua: "Lê ca, đáng nhẽ chạy xong 5000 mét nên uống nước thường, nhưng bình thường thấy anh hay uống nước lạnh, em liền mang thêm một chai lạnh, anh uống không?"
Giang Lê đưa tay nhận lấy.
Hề Trì không để ý chuyện Giang Lê nhận nước của Liêu Tranh cho lắm, nhưng Liêu Tranh thì vô cùng hưng phấn: "Lê ca, ăn sô-cô-la không? Trong này em còn có......"
Giây tiếp theo, Giang Lê ném chai nước lạnh kia cho Tang Du.
Tang Du cầm chai nước đứng đực tại chỗ: "?"
Liêu Tranh nhìn nước bị người ta vô tình quẳng đi: "?"
Đồ uống bên trong túi tiện lợi của Liêu Tranh còn rất nhiều, nhưng nước lạnh thì chỉ có một chai đó thôi, Hề Trì nhớ tới trước đây ở lớp học, quả thực Giang Lê uống khá nhiều nước lạnh, vô thức hỏi một câu: "Cậu không uống à?"
"Có rồi." Giang Lê nói xong, lại cầm lấy chai nước từ trong tay Hề Trì qua, vặn nắp tu thêm một ngụm.
Tang Du: "......"
Liêu Tranh lạc mất bản thân vì một câu "mặt mũi cậu lớn" của Hứa phó, qua đây đưa nước, kết quả Lê ca của cậu ta thà uống nước cướp được bên chỗ chủ tịch hội học sinh Tây Sơn cũng không thèm uống nước của mình: "???"
"Mặt mũi lớn" đã nói đâu?
Liêu Tranh còn đang ôm túi tiện lợi chậm chạp không dịch bước, Hề Trì thấy rất tội, bèn nghiêng đầu hỏi Giang Lê: "Cậu không chọn một chai à?"
"Cậu muốn cái nào."
"Tôi không khát, tôi nói cậu kìa."
"Tôi có rồi."
Hai người lại tự nói chuyện.
Tang Du và Liêu Tranh bị ép phải nghe toàn bộ quá trình.
Trong khoảnh khắc này, Liêu Tranh chợt không đầu không đuôi nhớ tới một câu mà trước đây lúc lướt mạng xã hội của nhân loại có thấy -- Giống như tôi đang yên đang lành đi trên đường thì đột nhiên bị một con chóa đá vào chân!
"Tớ thật......"
Tang Du còn chưa "thật" xong, bởi vì điện thoại trong túi áo đã vang lên.
Cậu ta lấy ra xem, phía bên đài chủ tịch cần cậu ta mau chóng qua đó một chuyến, nên đành phải phất tay với Hề Trì và Giang Lê, vừa nghe điện thoại vừa chạy qua chỗ đài chủ tịch.
Liêu Tranh trở tay không kịp, bị quăng lại tại chỗ.
Cậu ta ngẩng đầu, đối mặt với Lê ca và bí thư trưởng Tây Sơn mười mấy giây mới đột nhiên thức tỉnh, hốt hoảng bỏ chạy, trong lòng còn ôm chặt mười mấy chai đồ uống.
Hề Trì: "......?"
... Cái này gọi là cơ thể không thoải mái đó hả?
Hai người vừa đi, khu vực tường sau mới yên tĩnh lại lần nữa.
(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
Vạch ngăn cách giống như phân chia sân thể dục thành hai thế giới, bên ngoài tiếng đài phát thanh đọc thư cổ cũ, tiếng điểm danh vận động viên chồng lên nhau, nhưng truyền vào đây, tựa như bị vách tường của sân cầu lông và tường sau lọc bớt một tầng, nghe thấy cũng chẳng còn rõ nữa.
Hề Trì cũng có phần quên mất trước khi bọn Tang Du đến, cậu và Giang Lê đang thảo luận về cái gì, mãi đến khi bên trong đài phát thanh loáng thoáng truyền tới bài cổ vũ dành cho vận động viên 5000 mét.
"Đúng rồi, sao đột nhiên cậu lại chạy 5000 mét?" Hề Trì mở miệng, nhìn thấy nước trên tay Giang Lê, lại nhớ tới túi đồ uống kia, "Bởi vì Liêu Tranh à?"
Hai người đứng sóng vai, Giang Lê nghe vậy thì nghiêng đầu qua nhìn cậu: "Liêu Tranh gì cơ."
Hề Trì đáp: "Cũng không có gì, tôi chỉ nói có thể nguyên nhân là vì Liêu Tranh thôi."
Giang Lê có hơi buồn cười, bàn tay cầm chai nước suối rất tự nhiên mà buông thõng bên người, nước đánh lên thành chai, phát ra mấy tiếng trầm đục chẳng hề trong trẻo.
"Ai nói với cậu." Giang Lê hỏi.
"Phó chủ tịch của bọn cậu đấy", Hề Trì nói, "Cậu ta bảo đáng lẽ Liêu Tranh và cậu ta đã bàn trước sẽ để cậu ta chạy thay, cậu ta cũng đồng ý rồi, nhưng trước lúc sắp chạy thì cậu nói để cậu chạy."
Giang Lê nhất thời không nói chuyện, một lúc lâu, hắn mới nhẹ nhàng đảo mắt qua người bên cạnh, nói: "Buổi chiều Hứa Vân Duệ có ca trực, thời gian gấp."
Hề Trì cũng không nghĩ nhiều: "Vậy à."
"Ừm."
Bên trong đài phát thanh truyền tới tín hiệu vị tuyển thủ 5000 mét cuối cùng sắp về đích, Hề Trì ngoảnh đầu nhìn Giang Lê: "Hình như trận đấu sắp kết thúc rồi."
Giang Lê "Ừ" một tiếng, nói: "Tôi đi rửa mặt."
Hề Trì gật gật đầu, nhận lấy chai nước suối trên tay Giang Lê, đứng ở một bên đợi hắn.
Chỗ Giang Lê rửa mặt rất gần, chính là một hàng bồn nước ở tường sau sân thể dục, chạy mấy bước là đến.
Vạch ngăn cách bên này bình thường ít người lui tới, mặt đất mọc rất nhiều cỏ dại, ở khe tường còn sinh trưởng ngang ngược hơn, có một điều trong quan niệm giáo dục của Sơn Hải đó là kính trọng sinh mệnh, miễn là không ảnh hưởng đến sinh hoạt dạy học thường ngày, rất ít ai chủ động can thiệp vào sự sinh trưởng của mấy loài sinh vật tự nhiên này.
Cả vạch ngăn cách, chỗ duy nhất bị giẫm đến trơn bóng nhẵn mịn cũng chỉ có chỗ bồn nước ở tường sau này.
Bởi vì tường sau râm mát, ống nước hàng năm không bị ánh nắng chiếu vào, là nơi chảy ra nước lạnh duy nhất ở sân thể dục vào ngày mạt phục, chẳng qua vị trí quả thực rất xa, cả đi cả về đều phải băng qua hết sân thể dục, cho dù là nam sinh Nam Sơn không chịu nổi nóng nhất cũng chơi một tiết bóng rổ ở đây, lúc nóng lên đến đầu thì ùa qua một phen.
Ngày đầu thu, nhiệt độ nước đã không còn cao giống như giữa hè, hơi nước bắn lên trên mặt, thậm chí còn mang tới một cơn rét lạnh nho nhỏ.
Cảm giác nóng nảy trên người Giang Lê bị đè xuống mấy phần.
Trong khóe mắt, Hề Trì cầm chai nước đứng một bên chờ hắn, cậu cúi đầu, ánh mắt hình như đang rơi vào nhúm cỏ dại mọc thành bụi nơi góc tường.
Ở phương diện này hình như Tây Sơn có sự nhẫn nại vô cùng tận, gió và mưa đối với bọn họ đều có một ý nghĩa khác nhau, thỉnh thoảng đi ngang qua tòa nhà dạy học, đều có thể trông thấy một hai hạt gạo cho chim sẻ ăn bên ngoài bệ cửa sổ.
Mí mắt Giang Lê lạnh nhạt hơi rũ xuống, nhớ đến câu hỏi ban nãy người kia vừa hỏi hắn.
Vì sao đột nhiên lại chạy 5000 mét.
- - Chẳng vì gì cả, chỉ là muốn chạy thôi.
Cảm giác nóng nảy tích tụ trong lồng ngực từ tối hôm qua nhắc nhở hắn, hình như nó an phận quá lâu rồi.
Đã lâu không gặp, nhưng lại vô cùng giống với trước đây, cơn nóng nảy xa lạ.
Giang Lê quy kết nó thành đã lâu không ra ngoài đánh bóng đêm rồi.
Từ khi phòng ngủ có thêm một người thần hồn bất ổn nào đó, ban đêm hắn bèn không ra ngoài nữa -- bởi vì sợ có người chạy lung tung.
Tạt đại mười mấy giây, Giang Lê đưa tay tắt nước.
Van nước làm bằng gốm, gió thổi mưa xối nhiều năm như vậy, đã bị mài mòn rõ rệt, dùng sức khóa van thêm một chút liền phát ra tiếng ma sát ken két.
Hề Trì hồi thần trong tiếng ken két này, đài phát thanh vừa hay vang lên lời nhắc nhở trận đấu 5000 mét đã kết thúc, còn kèm thêm một câu "Xin mời tất cả các tuyển thủ tham dự lập tức đến bàn trọng tài ký tên xác nhận thành tích, ai không đăng ký sẽ hủy bỏ kết quả".
5000 mét sao có thể chạy không, thấy Giang Lê còn đứng cạnh chỗ bồn nước không nhanh không chậm khóa vòi, Hề Trì tiến lên kéo lấy cổ tay Giang Lê một phen.
Nhân viên công tác nhận được mệnh lệnh từ giáo viên trọng tài đặc biệt tới gọi vị đại lão nào đó của Nam Sơn, vừa qua tới thì nghe thấy một câu: "Đi đăng ký!"
Nhân viên công tác: "?"
Ngủ mơ rồi, hình như cậu ta nghe thấy tiếng của bí thư trưởng Tây Sơn, còn nói phải đi đăng ký nữa chứ.
Nhưng người chạy 5000 mét không phải chủ tịch của Nam Sơn sao?
Đang nghĩ ngợi, bí thư trưởng Tây Sơn đã nắm lấy cổ tay của chủ tịch hội học sinh Nam Sơn đi ra ngoài.
Mấy người: "???"
Trông thấy người tới, Hề Trì buông tay ra.
Nhân viên công tác dẫn đầu nhất thời có chút ngơ ngác: "Lê ca, cậu và bí thư trưởng Tây Sơn đi đăng ký hả?"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đột nhiên rơi vào một trận im lặng quỷ dị.
Khoan đã, đi đăng ký???
Đây là lời có thể nói sao?
"Không phải, ý tôi không phải như vậy, tôi muốn nói, hai người các cậu cùng nhau đi đăng ký hả?"
"......"
"Không, không phải, ý tôi là, mình Lê ca đi đăng ký là được......"
Còn chưa nói hết câu, đã bị người ta bịt miệng.
Mấy người thành thành thật thật không nói nữa, nhắm mắt theo sau hai vị đại lão, im lặng như gà đi tới bàn trọng tài.
Hôm nay người giữ chức trọng tài 5000 mét vừa hay lại là lão Vương, vừa ngẩng đầu khỏi sổ ghi chép thành tích đã trông thấy Giang Lê và Hề Trì, ông nghĩ cũng chẳng cần nghĩ: "Tới đăng ký đi."
Tất cả mọi người: "......"
Chủ nhiệm, thầy là phía nhà nước, sao thầy dám?!
Chẳng nhẽ thầy không sợ cái vị Nam Sơn này hằm mặt ngay tại chỗ sao?
Tất cả mọi người nơm nớp lo sợ nhìn qua, nhưng lại trông thấy vẻ mặt của vị Nam Sơn này nhàn nhạt, đáp một tiếng.
Tất cả mọi người: "......"
"Thầy cảm thấy sang năm vẫn nên ngăn cấm hội học sinh thì trận đấu mới thú vị, em nói coi lần này em kéo dãn hai vòng khiến người phía sau nghĩ thế nào, người phía sau còn thi thố gì nữa chứ?" Lão Vương nói rồi đưa bảng thành tích và bút qua, "Ký tên vào đây."
Nhưng Giang Lê lại không nhận bút, hắn quay đầu nhìn người bên cạnh: "Giúp tôi một chút?"
Hề Trì: "?"
"Trên tay tôi toàn là nước, không ký tên được."
Hề Trì ngớ ra một chút, lúc này mới nhớ tới Giang Lê vừa rửa mặt về.
Hiếm khi nghe thấy từ "giúp" trong miệng của hắn, Hề Trì mỉm cười, nhận lấy bút trong tay lão Vương, ký xuống hai chữ "Giang Lê".
Những người xung quanh đã đơ cả rồi.
Này không phải cùng nhau đăng ký thì là gì?
Khán đài hai bên Tây Sơn và Nam Sơn liền nhìn chằm chằm vào vị trí về đích 5000 mét kia, đợi nửa ngày cuối cùng cũng đợi được nhóm tình báo.
"Trì ca và vị bên Nam Sơn đang làm gì thế? Sao lâu quá vậy!" Có người lập tức hỏi.
Nhân viên tình báo: "Đang đăng ký!"
"???"
"Người chạy là vị bên Nam Sơn, nhưng đăng ký lại là do Trì ca ký."
"???"
Tất cả các chữ tách ra bọn tôi đều nghe hiểu, sao ráp lại thì chẳng hiểu gì vậy nè?!
Không đợi bọn họ hỏi xong, Liêu Tranh cuối cùng cũng tha mười mấy chai đồ uống từ vạch đích quay về khán đài, còn chưa kịp tới chỗ ngồi đã bị nhóm Vương Địch vây vòng tròn.
Vương Địch: "Cán bộ thể dục, hồi nãy cậu cùng lão đại của bọn tôi đi tìm Trì ca và chủ tịch của bọn cậu phải không?"
Liêu Tranh gật đầu.
Vương Địch: "Có thấy không?"
Liêu Tranh: "Thấy rồi."
Vương Địch hỏi không ngớt mồm: "Thế lúc cậu trông thấy bọn họ, bọn họ đang làm gì á?"
Cậu ngàn vạn lần đừng nói ra mấy lời kiểu Trì ca của bọn tôi và chủ tịch của bọn cậu đang đăng ký gì đó nhé!
Liêu Tranh cố gắng hồi tưởng một phen, nói như chém đinh chặt sắt: "Đang nắm tay."
Vương Địch thở phào một hơi, nói ngay tắp lự, à, đăng ký gì đó quả nhiên chỉ là......
Khoan --
Vương Địch suýt chút nữa không kịp thở ra: "Cậu nói cái gì nói lại lần nữa coi?!"
"Không phải, tôi nói sai rồi, là bắt... bắt tay."
Tây Sơn suýt chút nữa thăng thiên tập thể.
"Bắt thế nào?"
Lấy cái trình độ tu dưỡng văn học cằn cỗi đáng thương như "Ý nghĩa của giáo dục là em muốn làm cái thùng" của Liêu Tranh, quả thực không biết nên làm sao để hình dung cái kiểu bắt này, cậu ta trầm tư suy nghĩ vò đầu bứt tai cả nửa ngày, mới nghĩ ra trực tiếp biểu thị còn nhanh hơn.
Thế là cậu ta dựa theo trí nhớ, phân va phân vân giơ tay phải lên, "bộp" một cái, để sát vào vị trí nối liền giữa cằm và cần cổ mình: "Tay của bí thư trưởng Tây Sơn hình như... bắt vào vị trí này của Lê ca?"
Tất cả mọi người: "?"
Ngay sau đó, Liêu Tranh lại giơ cái tay trái rảnh rỗi lên, "bộp" một tiếng nữa, bắt lấy cổ tay bên phải: "Sau đó hình như Lê ca liền... như này?"
Tất cả mọi người: "??"
"Cậu chắc chắn... là bắt như vậy chứ?"
Đây là cái kiểu bắt kỳ kỳ quái quái gì vậy trời? Lớn như vậy cũng chưa từng gặp qua nha?
Thế là người trầm tư suy nghĩ vò đầu bứt tai từ một mình Liêu Tranh biến thành một đám, bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy phương thức bắt tay này ngộ quá, nhưng sai chỗ nào thì bọn họ không nói được.
"Thực không dám giấu gì anh em, cảnh tượng này hai ngày trước tôi thấy qua rồi", một giọng nữ từ trong đám người nhàn nhạt truyền ra, "Trong phim truyền hình giống y như đúc mô tả của Liêu Tranh, cũng là một người nắm... bắt lấy mặt của một người khác, người khác thì nắm lại tay người kia."
Một đám nam sinh lập tức quay đầu qua.
Thật sự có kiểu bắt như vậy sao? Là do bọn họ kiến thức nông cạn quá rồi!
"Cho nên lúc đó hai người họ đang làm gì vậy?" Một đám nam sinh vội vàng hỏi.
Nữ sinh: "Đang đánh nhau á."
"Không có đâu", Liêu Tranh đau đầu nhức óc, "Nhìn Lê ca và bí thư trưởng Tây Sơn không giống định đánh nhau cho lắm, nói chuyện rất bình thường, bí thư trưởng Tây Sơn còn đưa nước cho Lê ca nữa kìa."
Vương Địch hỏi ngay: "Hai người đánh nhau, sau đó thì sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]