Dạo gần đây Hiểu Di lên tục xuất hiện ảo giác.
Triệu Minh hỏi: “Hiện tại ban đêm giấc ngủ có ổn hơn không?”
“Tôi không thể ngủ được, mắt càng nhắm lại càng không thể ngủ. Đầu cũng rất đau, lại hay suy nghĩ miên mang nhưng không biết suy nghĩ về vấn đề gì!” Cô rất thành thật phối hợp trả lời.
Triệu Minh là bác sĩ tâm lí do Thiệu Tư Mặc đặt lịch khám cho cô.
Ông ấy nói cô gặp đã kích quá lớn, vượt qua giới hạn chịu đựng của bản thân. Từ đó dẩn đến việc mất ngủ và xuất hiện ảo giác. Phải cố gắng nghĩ sang chuyện khác mới có thể từ từ biến mất.
Nhưng cô không biết mình đã xảy ra vấn đề gì, lại càng không cho rằng là mình nhìn thấy là ảo giác.
Có lúc cô thấy Yên Yên nũng nịu gọi cô, con pé còn nằm trên đùi cô xem phim cùng cô.
Có lúc con bé lại chạy theo cô muốn ăn gà rán. Cô thậm chí còn có thể nắm tay, vuốt tóc con bé.
Như bây giờ con bé cũng đang ngồi bên cạnh cô, bàn tay nhỏ bé của con bé còn đang nắm lấy tay cô. Đây làm sao có thể là ảo giác, chắc chắn là linh hồn của cô bé. Con bé biết cô không thể rời xa nó nên đã về bên cạnh cô.
Khi về đến nhà, Lăng Hiên đứng như pho tượng trước cổng nhà cô.
“Hiểu Di, về nhà với anh đi!” Anh chua sót nhìn cô.
Tống Hiểu Di không để ý đến anh mở cổng cùng Thiệu Tư Mặc đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-cung-la-mot-bat-dau/2811771/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.